Chàng Rể Vô Song


"Tại sao tôi lại không dám?", Lâm Hàn hỏi ngược lại.

"Ông tự ý ăn cắp tài sản của người khác, giá trị tận 300 ngàn, số tiền lớn này đã tính là phạm pháp rồi, tại sao tôi không được báo cảnh sát bắt ông? Vả lại, nếu ông cứ khăng khăng nói rằng trâu vàng là Phùng Thạch tặng cho Tiểu Lệ, tôi sẽ gọi Phùng Thạch đến hỏi thử xem, trâu vàng kia rốt cuộc là tặng tôi hay là tặng Tiểu Lệ".

"Phản rồi! Lâm Hàn, thằng vô dụng nhà mày muốn làm phản rồi!"
Dương Cảnh Đào tức đến giậm chân: "Thằng trời đánh mày dám báo cảnh sát bắt bố vợ mày à!"
Vừa mắng ông ta vừa lấy điện thoại ra gọi.

"Alo, bố à, có chuyện gì không bố?"
Đầu dây bên kia là giọng của Triệu Tứ Hải.

"Con đang làm gì đấy?", Dương Cảnh Đào hỏi.

"Con đang đi làm ở công trường ạ", Triệu Tứ Hải đáp.

"Đi làm? Còn đi làm gì nữa, nhanh chóng đến đây!", Dương Cảnh Đào lên giọng: "Thằng vô dụng Lâm Hàn muốn tạo phản, bắt bố quỳ trước mặt một người giúp việc, còn muốn báo cảnh sát bắt bố!"
"Cái gì? Bắt bố quỳ, còn báo cảnh sát bắt bố?!", Triệu Tứ Hải vô cùng kinh ngạc.

"Đúng vậy, nhanh đến đây, có nghe thấy không!"
"Vâng, bố đừng nóng, con lập tức đến ngay!"
Sau khi cúp điện thoại, Dương Cảnh Đào lại gọi điện thoại cho Dương Lệ.

"Alo, Tiểu Lệ hả".

"Bố à, có chuyện gì sao?", Dương Lệ nghi hoặc hỏi.


"Nhanh về nhà ngay, thằng chồng vô dụng của con muốn tạo phản rồi, bắt bố quỳ còn muốn báo cảnh sát bắt bố nữa!"
"Ơ? Sao lại như thế?"
Giọng nói Dương Lệ cũng thay đổi: "Con lập tức về ngay!"
Sau khi cúp máy, Dương Cảnh Đào đắc ý nhìn Lâm Hàn.

"Lâm Hàn, thằng vô dụng mày lại dám báo cảnh sát bắt tao, đúng là cái thứ trời đánh thánh đâm! Chờ lát nữa đám Tứ Hải, Tiểu Lệ về đây, để tao xem xem mày làm được gì tao!"
"Dám bắt bố vợ mày quỳ, còn muốn báo cảnh sát bắt bố vợ mày, trên đời làm gì có thằng con rể mất dạy như vậy chứ!"
Lâm Hàn thờ ơ nói: "Bọn họ có đến đây cũng không thay đổi được kết cục ông phải quỳ xuống xin lỗi đâu".

Không đến một tiếng sau, Dương Lệ, Dương Duyệt và Triệu Tứ Hải đã đến biệt thự núi Vân Mộng.

"Lâm Hàn! Thằng vô dụng kia mau lăn ra đây!"
"Thằng nhãi, có phải cánh cứng cáp rồi thì ngay cả bố tôi cũng dám bắt nạt! Nhanh lăn ra đây cho bà!"
Còn chưa thấy bóng dáng đâu mà âm thanh ồn ào đã truyền tới.

Dương Duyệt hung hăng xông vào biệt thự, đảo mắt, tầm mắt nhanh chóng dừng lại trên người Lâm Hàn.

"Lâm Hàn, cậu ở rể nhà họ Dương tôi một năm, nhà tôi nuôi cậu ăn cho cậu ở, bây giờ cậu vừa ở biệt thự thì đã bắt đầu dở thói quên ơn phụ nghĩa rồi à? Cậu đúng là một con chó ăn cháo đá bát mà, ngay cả bố tôi cậu cũng dám bắt nạt!"
Dương Duyệt chỉ vào Lâm Hàn mắng to.

"Ông xã, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?", Dương Lệ cũng hỏi: "Bố em đã gây ra chuyện gì mà anh giận, anh đối xử với ông ấy như vậy?"
Dương Lệ hiểu rõ tính tình Lâm Hàn, nếu như không đụng đến giới hạn cuối cùng của anh, Lâm Hàn sẽ không chấp nhặt.

"Lâm Hàn, tốt nhất là cậu nên nói cho rõ chuyện ngày hôm nay đi".

Triệu Tứ Hải sầm mặt: "Sao cậu dám báo cảnh sát bắt bố chúng ta chứ, lại còn bắt ông ấy quỳ xuống, cậu đang làm tôi giận lắm đấy".

"Nếu cậu không cho tôi một lời giải thích đàng hoàng, tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu".

Dương Khiết nghe thấy ồn ào cũng bước xuống lầu.

Cô ấy ngáp một cái dường như mới thức, xuống phòng khách nhìn thấy có nhiều người, hơi ngơ ra:
"Sao tụ tập đông thế?"
Lâm Hàn thấy đủ mặt, anh hờ hững kể lại toàn bộ từ đầu đến cuối sự việc đã xảy ra.

Sau khi nghe xong, Dương Lệ cau mày:
"Bố, bố làm vậy có hơi quá đáng rồi đấy.

Dì Hà không có ăn cắp sừng trâu, bố lại vu oan cho dì Hà, thế cũng thôi đi, bố còn bắt dì Hà quỳ xuống trước mặt bố, làm dì Hà không còn một chút thể diện và tôn nghiêm nào hết!"
Dương Lệ cảm thấy có chút bất mãn với cách hành xử của Dương Cảnh Đào.

"Ông già, ông có biết tôn trọng người khác là gì không? Dì Hà là người giúp việc nhưng ông cũng không thể đối xử với dì ấy như thế được!", Dương Khiết cũng bất mãn mở miệng.


"Vu oan thì sao? Bắt bà ta quỳ thì sao?"
Dương Duyệt lạnh lùng nói: "Dù sao cũng chỉ là một người giúp việc, người làm mà thôi, bắt bà ta quỳ thì có sao đâu? Dù bố chúng ta có chút quá đáng, nhưng thằng vô dụng Lâm Hàn kia cũng không thể bắt bố chúng ta quỳ xuống xin lỗi chứ! Lại còn đe dọa là sẽ báo báo cảnh sát bắt bố chúng ta!"
Cô ta nhìn về phía Dương Lệ và Dương Khiết.

"Chị nói em nghe này Tiểu Lệ, hai đứa cũng là con gái của bố mà lúc này hai đứa lại đứng về phe thằng vô dụng Lâm Hàn sao?"
"Em không đứng về phe chồng em, em chỉ đứng về bên nào có lý thôi", Dương Lệ bình thản đáp.

"Em cũng vậy, ông già à, lần này ông đúng là quá đáng lắm luôn đó!", Dương Khiết lớn tiếng nói.

"Được rồi, đừng nói nữa".

Triệu Tứ Hải lên tiếng: "Lần này quả thật bố chúng ta hơi quá đáng, thế này đi, bố nói một tiếng xin lỗi dì Hà đi, bồi thường cho dì ấy 500 tệ, chuyện này xem như xong, được chứ? Tất nhiên 500 tệ này tôi sẽ ra".

Dương Cảnh Đào ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
"Được rồi, bố xin lỗi, sau đó sẽ cho bà ta 500 tệ, chuyện hôm nay xem như xong".

"Còn chú em Lâm Hàn", Triệu Tứ Hải nhìn về phía Lâm Hàn.

"Lâm Hàn, cho dù bố chúng ta có làm ra chuyện gì quá đáng, cậu cũng không thể đối xử với bố chúng ta hỗn hào như thế được, lại còn nói ra những câu vô lễ đó! Bây giờ cậu cũng phải nói xin lỗi với bố vì cậu đã vô lễ với bố".

"Lâm Hàn, cậu thấy lời đề nghị của tôi thế nào?"
Ánh mắt tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Hàn.

Lâm Hàn hờ hững mở miệng: "Tôi đã nói rồi, Dương Cảnh Đào phải quỳ xuống xin lỗi dì Hà, thì chuyện ông ta ăn cắp sừng trâu vàng tôi sẽ không truy cứu nữa, chuyện ngày hôm này sẽ trôi vào quên lãng.

Bằng không tôi chỉ đành báo cảnh sát".

Rầm!
Triệu Tứ Hải đập bàn chỉ vào Lâm Hàn:
"Lâm Hàn, cậu đừng có được đằng chân lân đằng đầu! Cậu bảo bố chúng ta quỳ xuống, cậu có còn là con người không? Đều là người một nhà, cậu tự hỏi lương tâm xem, cách làm này của cậu là đúng hay sai?"
"Người một nhà sao?"
Lâm Hàn cười khẩy, nhìn Triệu Tứ Hải với ánh mắt chế giễu:

"Triệu Tứ Hải à, anh còn dám nói ra câu này sao.

Vậy anh tự hỏi lại lương tâm anh xem, nếu là người một nhà thì sao anh lại thông đồng với Lưu Hạo làm hại vợ tôi, làm thế là đúng hay sai hả?"
Ầm!
Lời này như sét đánh ngang tai, làm cả người Triệu Tứ Hải chưng hững.

Sắc mặt Dương Duyệt cũng tái đi, con ngươi co rút lại vô cùng hoảng hốt.

"Lâm Hàn, cậu có ý gì hả? Thông đồng với Lưu Hạo gì chứ, tôi không hiểu cậu đang nói gì cả!", Triệu Tứ Hải cố gắng kiểm soát biểu cảm.

Nhưng lúc này, trong lòng anh ta đã nổi lên phong ba bão táp.

Thằng vô dụng Lâm Hàn này sao lại biết chuyện anh ta với Lưu Hạo chứ?
Hơn nữa, chuyện này đã qua lâu rồi, lẽ nào Lâm Hàn đã biết từ sớm nhưng vẫn không nói ra?
Dương Lệ ngẩn ra, cô vốn không hề biết lại có cớ sự này.

"Nếu muốn người khác không biết, trừ khi mình đừng làm".

Lâm Hàn nhìn chằm chằm Triệu Tứ Hải, ánh mắt này làm Triệu Tứ Hải có cảm giác như cả người anh ta đang bị nhìn thấu, hết thảy bí mật đều đã bị phát giác.

"Cũng chính vì là người một nhà, anh là anh rể cả của tôi, tôi mới không truy cứu đến cùng chuyện xảy ra ở nhà hàng Nippon", giọng nói Lâm Hàn rét lạnh.

"Nếu truy cứu tới cùng, Triệu Tứ Hải anh, Dương Duyệt chị, hai vợ chồng các người có thể yên ổn đến bây giờ sao?"
-------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui