Chương 1244
Có điều, Lâm Hàn lại không phải người thường, anh đã trải qua rất nhiều trận chiến, mùi máu đã rất quen thuộc với anh.
Dù sao, một người đạp mọi gió tanh mưa máu như anh, đương nhiên sẽ ngửi được mùi máu trên cơ thể người phụ nữ kia.
Cùng lúc đó, cách đó không xa chợt truyền tới từng tiếng chửi đổng, một đám đàn ông cao to mặc đồ đen đẩy đám đông ra xông tới bên này, dường như đang tìm ai đó.
Lâm Hàn nhìn đám đàn ông không phải hạng tầm thường kia, rồi lại nhìn người phụ nữ bên cạnh, lập tức đoán ra được chút gì đó.
Anh chợt cảm thấy thú vị.
Trong quán bar.
Lâm Hàn thờ ơ ngồi đó, thản nhiên uống rượu.
Mà người phụ nữ cách Lâm Hàn không xa lại có vẻ trầm lắng, thực ra là do căng thẳng quá nên phải cúi đầu giả vờ uống rượu, cố gắng hoà nhập vào môi trường xung quanh, không muốn bị người khác phát hiện điều khác thường.
Mà ở nơi không xa lại truyền tới tiếng ồn ào.
“Tránh ra, tránh ra cho tao!”
“Muốn chết đúng không? Còn không mau cút ra?”
Mấy người đàn ông mặc đồ đen quát tháo rồi đẩy đám người ra.
Rất nhiều người đang nhảy Disco, thậm chí đang mập mờ định tiến tới bước tiếp theo, biết đâu tối nay lại có thể hưởng thụ một đêm, nhưng vì bị làm phiền nên đương nhiên tâm trạng rất tệ.
Rất nhiều người đang định chửi bới, nhưng sau khi nhìn thấy đối phương thì đột nhiên ngậm miệng im lặng.
Không ai biết mấy tên đàn ông áo đen này, nhưng nhìn cách ăn mặc và ngoại hình của chúng thì biết chúng không phải người bình thường.
Vùng Bắc Đông không yên bình như những nơi khác, bởi vì Vùng Xám khá hỗn loạn, các thế lực hỗn tạp nên cũng thường xuyên xảy ra rất nhiều chuyện.
Người qua đường bình thường cũng phải chịu rất nhiều khổ sở, đi trên đường mà vô tình cản trở là sẽ bị đánh thậm chí còn đổ máu, đây là những chuyện thường tình.
Vì vậy sau khi thấy đối phương không phải người bình thường, cho dù đám thanh niên trẻ đang nhảy nhót bị quấy rầy phá hỏng chuyện tốt cũng không dám hé răng, lập tức nhường đường.
Người phụ trách quán bar cũng tới rất nhanh, sau khi phát hiện đối phương không dễ động vào cũng không dám đắc tội, chỉ hỏi có chuyện gì.
“Mau bật đèn, tao đang tìm người, nếu làm chậm trễ việc tìm người của tụi tao, đừng trách tụi tao đập tan chỗ này của mày!”, một tên đàn ông mặc đồ đen quát.
Người phụ trách quán bar thấy thế cũng không dám đắc tội thêm, mặc dù có thể mở quán bar cũng có thế lực nhất định, có người chống lưng phía sau.
Nhưng thời gian này, vì Bắc Đông đã ngừng kinh doanh Vùng Xám, những thế lực chống lưng cho họ không còn giúp được nữa, vậy nên vào lúc mấu chốt này người phụ trách cũng không dám đắc tội ai.
Đặc biệt là mặc dù đối phương ít người nhưng rất rõ ràng không phải côn đồ bình thường, có thể thân thủ rất tốt, chỉ dựa vào nhân viên an ninh của quán bar thì dù có nhiều người hơn chúng cũng chưa chắc đã là đối thủ của chúng.
Vì vậy người phụ trách quán bar nghe người kia nói xong cũng không dám thở mạnh, liên tục gật đầu bảo: “Vâng, vâng, vâng, tôi sẽ cho người bật đèn để các anh tìm người ngay”.
Ngay sau đó đèn nháy của quán bar đều tắt, đèn lớn bật lên, cả quán bar thoáng chốc sáng bừng.
Lâm Hàn nhìn qua, đột nhiên cười thầm.
Anh nhớ trước đây anh từng đọc một đoạn văn trên mạng, tự hỏi tại sao giá trị nhan sắc của phụ nữ trong quán bar đều khá cao, nhưng bây giờ anh đã có câu trả lời.
Dưới ánh đèn nhấp nháy, chỉ cần là người không xấu thì sẽ được ánh đèn và bầu không khí làm cho trở thành người đẹp.
Mà bây giờ, đèn nháy đã tắt, đèn lớn bật lên, dưới ánh đèn, những người phụ nữ này cũng lộ rõ khuôn mặt thật.
Cũng có người đẹp nhưng đa phần đều rất bình thường, thậm chí còn hơi xấu, lớp phấn dày cộm trên mặt khiến người khác thấy ghê tởm.
Nhưng người phụ nữ bên cạnh lại khiến Lâm Hàn hơi ngạc nhiên, lúc trước vì ánh sáng hơi tối, người phụ nữ này lại luôn cúi đầu, anh cũng không để ý đến khuôn mặt cô ta.
Nhưng bây giờ, dưới ánh đèn sáng choang, Lâm Hàn có thể nhìn thấy rõ ràng, cái mũi nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp, nhìn tổng thể trông rất đáng yêu, nhưng khí chất lại lạnh lùng, hai khí chất đối lập kết hợp với nhau có chút kỳ quái.
Dường như cảm nhận được ánh mắt Lâm Hàn, người phụ nữ hơi phản cảm, tưởng anh là những gã háo sắc bình thường trong quán bar nên trừng mắt nhìn anh, thấp giọng mắng: “Nhìn gì mà nhìn? Móc mắt anh ra bây giờ!”
Giọng điệu có vẻ rất dễ thương, khuôn mặt cũng đáng yêu, nhưng trong giọng nói lại mang theo sát khí, không có vẻ gì là đùa giỡn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...