Chương 1242
Uông Nghĩa biết Dương Lệ là vợ của Lâm Hàn, nên cũng không dám gây khó dễ cho cô.
Thậm chí còn nhường nhịn và giành nhiều lợi ích trên nhiều khía cạnh cho quỹ đầu tư Nhân Phàm.
Có điều, Dương Lệ không phải là loại người thích chiếm lợi, nên mọi việc đều hợp tác một cách công bằng.
Do đó, việc hợp tác giữa Bắc Đông và Nhân Phàm cũng cực kỳ suôn sẻ.
Sau hôm nay, hai bên đã bàn bạc xong các mục và kế hoạch hợp tác.
Dương Lệ cùng Uông Nghĩa quyết định ngày mai sẽ bắt đầu triển khai kế hoạch một cách nhanh chóng nhất có thể để mang lại lợi ích cho hai bên.
Những chi tiết còn lại thì đa số cũng không quan trọng mấy, có thể dần bổ sung thêm trong quá trình hợp tác.
Lâm Hàn biết bên Dương Lệ đều thuận lợi thì cũng yên tâm.
Hai vợ chồng trò chuyện thêm một lát, Lâm Hàn liền không làm phiền cô nữa, tạm biệt để Dương Lệ đi nghỉ sớm.
Phút chốc, Lâm Hàn chẳng còn gì để làm, nên đành đi ngủ.
Trưa hôm sau.
Lâm Hàn vừa ngủ nướng dậy, rảnh rỗi không gì làm bèn đi dạo trong trang viên.
Những người khác đều đi làm việc của mình, còn mỗi anh là rảnh rỗi nhất.
Lâm Hàn đã nắm được hết tình hình bên Bắc Đông, nên không cần phải đi thị sát.
Dẫu sao, sau này khi trở thành ông chủ nhà họ Lâm, sẽ có vô số sản nghiệp, đương nhiên không thể đi xem xét từng cái một được.
Chỉ phải đào tạo một số cấp dưới vừa đáng tin vừa có năng lực để họ quản lý những sản nghiệp ấy.
Còn mấy nhà xưởng sản xuất máy móc hạng nặng, hôm qua Lâm Hàn đã đi xem xét, không có bất cứ vấn đều nào, nên chẳng cần phải thị sát tiếp.
Muốn đi thì cũng để một thời gian nữa mới đi, ít nhất phải đợi xong chuyện bên thành phố Thiên Kinh đã.
Lâm Hàn rảnh rỗi không gì làm bèn nằm phơi nắng trong trang viên, lẳng lặng chờ đợi.
Nằm đến chiều thì anh có chút không thể chịu đựng được nữa.
Theo kế hoạch, còn hơn 2 ngày nữa bên Lâm Phong mới tập hợp đủ người.
Sau đó, Lâm Hàn mới có thế lên đường tham gia hội nghị quý tộc lần này ở Thiên Kinh.
Nói cách khác, hơn 2 ngày này, anh sẽ chẳng có gì để làm hết.
Lâm Hàn tức thì buồn bực, trước anh sẽ chẳng lo lắng điều này, không ngờ lại chợt cảm thấy nhàm chán như thế.
Nếu là trước đây, có lẽ Lâm Hàn sẽ không cảm thấy chán.
Dù sao, anh đã quen với việc ngày nào cũng làm việc nhà.
Nhưng từ sau khi trở thành người thừa kế nhà họ Lâm, anh dần trở nên bận rộn hơn.
Tuy khá là chán ghét việc phải bận rộn, song đến giờ anh mới phát hiện ra mình đã dần quen với nó.
Giờ chợt rảnh rỗi, trái lại có chút không quen.
Mãi đến khi Mặt Trời lặn, hoàng hôn dần bao phủ, Lâm Hàn thật sự không thể ngồi yên được nữa.
Anh tính ra ngoài đi dạo trong thành phố, tìm một nơi sôi động để uống rượu.
Tại cổng trang viên.
Thấy Lâm Hàn đi đến, các cao thủ nhà họ Lâm phụ trách đứng gác hơi khom lưng kính cẩn chào hỏi.
“Cậu Lâm”.
“Cậu Lâm”.
Lâm Hàn khẽ gật đầu xem như đáp lại, rồi đi thẳng ra ngoài.
Mặc dù trang viên này không nằm trong trung tâm thành phố Phụng Thiên, nhưng cũng thuộc khu vực sầm uất.
Lâm Hàn dứt khoát không lái xe mà đi bộ coi như hóng gió luôn.
Anh mới bước ra khỏi cổng đã gặp phải La Văn và Lâm Phong đang trên đường về.
Cả hai người đang trò chuyện về tình hình ở Bắc Đông, bàn bạc những công việc cụ thể cần để người lại, đảm bảo đủ người nhằm tránh xảy ra chuyện, song cũng cố gắng tập hợp cao thủ để đi theo Lâm Hàn đến Thiên Kinh tham gia hội nghị quý tộc lần này.
Hai người thấy Lâm Hàn ra ngoài thì đều bước tới.
“Cậu Lâm, cậu muốn ra ngoài ạ? Để tôi cử người bảo vệ cậu”, Lâm Phong nói.
La Văn đứng cạnh cũng gật đầu nói: “Đúng đó anh Lâm, trước mắt thì tình hình bên đây chỉ vừa ổn định, bên ngoài rất loạn, cần phải cẩn thận vẫn hơn”.
Tuy những thế lực chính ở vùng xám đã bị Lâm Hàn thu phục, cũng coi như yên ổn.
Nhưng trong chuyện Tạ Kiến An và Tạ Kiến Bình lúc trước, đã có rất nhiều thế lực tham gia, bao gồm cả các thế lực bên ngoài Bắc Đông.
Vì vậy trước mắt, tình hình ở đây vẫn khá hỗn loạn và không an toàn.
Ngay cả đám La Văn khi ra ngoài làm việc cũng phải dẫn theo vài vệ sĩ theo để đề phòng bất cứ tình huống nào.
Đương nhiên là Lâm Hàn hiểu được điều đó, bình thường anh cũng sẽ dẫn theo vệ sĩ, nhưng hôm nay lại không thích, chỉ muốn một mình ra ngoài giải sầu mà không dẫn theo bất cứ ai.
Hơn nữa, Lâm Hàn cũng rất lợi hại.
Anh lại không đi gây chuyện, nên cảm thấy mình sẽ không gặp phải chuyện gì hay xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
“Khỏi, tôi muốn một mình ra ngoài giải sầu, cũng sẽ cẩn thận, không sao đâu”, Lâm Hàn đáp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...