Mặt trời vừa lặn, hắn đã về đến Đông cung.
Lạc Thanh Hàn thay thường phục, chuẩn bị đến điện Thanh Ca thì nghe báo Triệu Hiền cầu kiến.
Lạc Thanh Hàn “Cho vào đi.”
Triệu Hiền sải bước vào, chấp tay hành lễ.
“Khởi bẩm Điện hạ, tối qua mạt tướng lệnh cho người đến quán trọ đối diện Tô Hương Đường, bắt được nam nhân lén bán đồ trang sức trong cung, người này tên Đinh Quý, là phụ thân của Thải Vân.”
Đinh Quý là nam nhân trong bức họa, thông qua xác nhận của người làm ở tiệm cầm đồ, chính ông ta là người đã mang đồ trang sức trong cung đi cầm.
Có người làm làm nhân chứng, dấu vân tay trên giấy cầm đồ làm vật chứng, Đinh Quý muốn chối cũng không chối được.
Triệu Hiền chỉ dọa một chút, ông ta đã khai hết tất cả.
Sự thật giống như những gì Tiêu Hề Hề đoán, Đinh Quý là một thương nhân, một tháng trước đến kinh thành làm ăn.
Đáng tiếc vận khí không tốt, ông ta làm ăn thua lỗ, tiêu hết tiền, nợ nần chồng chất.
Đinh Quý không có tiền trả nợ nên tìm con gái Thải Vân đang làm việc trong cung, Thải Vân cảm thấy có lỗi nên đồng ý giúp kiếm một số tiền, nàng lén trộm đồ trang sức của Lý trắc phi đưa cho Đinh Quý, rồi ông ta đem đi cầm.
Để tránh bị người khác phát hiện, Đinh Quý cầm ba món trang sức ở ba nơi, trên giấy cầm đồ đều dùng tên giả.
Theo lý mà nói, Đinh Quý trả hết nợ xong thì nên rời Thịnh Kinh càng sớm càng tốt.
Tiếc là con người lòng tham không đáy.
Đinh Quý muốn hốt thêm một số tiền từ con gái trước khi đi.
Chính vì lòng tham của ông ta, đã khiến ông ta không bao giờ đi được nữa.
Lạc Thanh Hàn đọc hết khẩu cung của Đinh Quý.
Theo khẩu cung của Đinh Quý, ông ta thông qua một kỹ nữ liên lạc với người trong cung.
Hôm qua, Đinh Quý còn ăn tối cùng kỹ nữ kia tại quán trọ.
Có lẽ giọng nữ nhân nói chuyện mà Tiêu Hề Hề nghe hôm qua chính là kỹ nữ đó.
Ngọc Lân vệ bắt được kỹ nữ đó, khẩu cung của hai người trùng khớp.
Triệu Hiền trình khẩu cung của kỹ nữ lên.
Lạc Thanh Hàn nhìn những cái tên được nhắc trong khẩu cung, hoàn toàn không có ấn tượng gì, hắn hỏi Thường công công, Thường công công rất rõ chuyện nhân sự trong cung nên lập tức nói.
“Người này làm việc ở Ninh Vũ Uyển, thuộc hạ của Đoạn lương đệ.”
Lạc Thanh Hàn đứng lên “Đi thôi, ta muốn đến gặp Đoạn lương đệ.”
Thường công công lập tức sai người chuẩn bị xa giá.
Trước khi đi, Lạc Thanh Hàn đưa hai hộp điểm tâm cho Mặc Họa, bảo nàng đưa đến cho Tiêu trắc phi ở điện Thanh Ca, nhân tiện chuyển vài lời.
Mặc Họa ghi nhớ từng chuyện.
Đây là điểm tâm của Tô Hương Đường, hôm nay khi Lạc Thanh Hàn rời cung làm chút việc, cố ý vòng đến Tô Hương Đường mua về, vì hôm qua nhìn thấy Tiêu Hề Hề đã nuốt nước bọt khi nhắc đến Tô Hương Đường.
Vốn hắn muốn tự mình đưa cho nàng, nhưng hiện giờ hắn có chuyện cần làm, chỉ đành nhờ người khác giao hai hộp điểm tâm này cho Tiêu Hề Hề.
Lúc này, mặt trời đã lặn, sắc trời dần tối đi, ánh đèn vừa thắp lên, màn đêm điểm vài ánh sao.
Xa giá của Thái tử chậm rãi đi về phía Ninh Vũ Uyển.
Trong điện Thanh Ca.
Thanh Tùng lo lắng chạy vào “Nương nương, nô tài nghe nói Thái tử đến Ninh Vũ Uyển!”
Tiêu Hề Hề đang gặm dưa chuột, phát ra tiếng rốp rốp, chợt nghe tiếng hét của Thanh Tùng, suýt nữa đã cắn lưỡi.
Nghe vậy, Bảo Cầm vội ra khỏi phòng bếp nhỏ, ngạc nhiên hỏi.
“Sáng nay lúc Thái tử đi, còn nói tối nay sẽ đến điện Thanh Ca, sao tự dưng lại đến Ninh Vũ Uyển?”
Thanh Tùng gấp gáp nói “Chuyện này ta cũng không biết, chỉ biết xa giá của Thái tử đến Ninh Vũ Uyển, nhìn dáng vẻ chẳng lẽ đêm nay muốn ở lại Ninh Vũ Uyển? Nếu thật là vậy, há chẳng phải Đoạn lương đệ lại được sủng ái rồi?”
Đổi lại là người khác được sủng ái cũng không sao, nhưng Đoạn lương đệ thì khác, trước đó nàng từng được Thái tử sủng ái một khoảng thời gian, hiện giờ nếu được sủng ái lại, đủ thấy địa vị của nàng trong lòng Thái tử khác với người thường.
Trong cung này, cái gọi là tranh sủng, chính là tranh sự khác người thường này.
Bảo Cầm lo lắng “Sao lại như vậy? Nếu Thái tử thật sự bị Đoạn lương đệ dụ đi, nương nương của chúng ta phải làm sao?”
Nàng quay đầu lại nhìn, phát hiện Tiêu trắc phi còn đang ăn dưa chuột, nhất thời hận rèn sắt không thành thép.
“Nương nương của tôi ơi, người bây giờ còn tâm trạng để ăn nữa sao? Thái tử đã bị người ta dụ đi rồi, người không lo lắng chút nào sao?”
Tiêu Hề Hề nuốt dưa chuột trong miệng “So với chuyện này, ta càng lo chuyện tại sao bữa tối vẫn chưa xong?”
Bảo Cầm không nói nên lời.
Đúng lúc này, Mặc Họa đi tới, nàng đưa hai hộp điểm tâm Tô Hương Đường cho Tiêu trắc phi nương nương.
“Điện hạ đặc biệt mua điểm tâm này cho người, Điện hạ nói hôm nay người chỉ có thể ăn một hộp, hộp còn lại ngày mai mới được ăn.”
Đây là để ngăn Tiêu trắc phi chỉ cứ ăn vặt, không chịu ăn cơm đàng hoàng.
Tiêu Hề Hề cầm hai hộp điềm tâm đóng gói đẹp mắt, vui mừng không thôi.
Bảo Cầm và Thanh Tùng thấy vậy, hầu hết lo lắng cũng đã tan biến.
Dù Thái tử đến Ninh Vũ Uyển, nhưng trong lòng Thái tử vẫn nhớ đến Tiêu trắc phi.
Bảo Cầm giữ Mặc Họa ở lại uống trà, nhưng Mặc Họa lịch sự từ chối.
“Điện Lân Đức còn rất nhiều việc, ta không làm phiền nữa, cáo từ.”
Bảo Cầm đích thân tiễn Mặc Họa ra ngoài, trong quá trình này cũng không quên hỏi Mặc Họa tại sao Thái tử lại đến Ninh Vũ Uyển.
Mặc Họa không nói thẳng mà ám chỉ.
“Thái tử hẳn là có chuyện tìm Đoạn lương đệ.”
Cụ thể là chuyện gì thì Mặc Họa không nói, nhưng trong lòng Bảo Cầm biết, Thái tử tìm Đoạn lương đệ là có chuyện, không phải vì có hứng thú với Đoạn lương đệ.
Xem ra Thái tử làm xong chuyện vẫn sẽ đến điện Thanh Ca.
Nghĩ đến đây, Bảo Cầm thấy thư thái hơn nhiều.
Trong Ninh Vũ Uyển.
Do trúng độc nên cơ thể Đoạn lương đệ vẫn còn rất yếu, nàng nằm trên giường, xuất thần nhìn ngọn nến bên cạnh.
Cung nữ khuyên nhủ “Tiểu chủ, người đừng suy nghĩ nhiều, Thái tử bận rộn nên mới không có thời gian tới thăm người, chờ Thái tử xong việc, nhất định sẽ tới thăm người.”
Đoạn lương đệ “Ta lo lắng Nghinh Hương …”
Sau khi Nghinh Hương bị Ngọc Lân vệ bắt đi vẫn chưa trở về, nàng thấy hơi bất an.
Cung nữ nhỏ giọng nói “Nô tỳ đã hỏi thăm rồi, không chỉ có Nghinh Hương tỷ tỷ, mà cả Thải Vân ở điện Kim Phong và Liễu Nhứ ở điện Ngọc Liên cũng bị bắt đi, nô tỳ đoán là điều tra vụ hạ độc. Nhưng người cứ yên tâm, chúng ta không thẹn với lòng, chắc hẳn Thái tử Điện hạ sẽ không vu oan người tốt.”
Đoạn lương đệ nghe vậy, vẻ mặt càng thêm hoảng hốt.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến một tiếng hô.
“Thái tử Điện hạ giá đáo!”
Đoạn lương đệ và các cung nữ trong phòng vui mừng khôn xiết.
Cung nữ kích động nói “Thái tử Điện hạ tới thăm người rồi, nô tỳ nói không sai chứ, Điện hạ làm xong việc sẽ tới thăm người, Điện hạ vẫn còn tình cũ với người!”
Đoạn lương đệ vội nói “Mau, đỡ ta dậy chải tóc trang điểm.”
Bây giờ dáng vẻ nàng phờ phạc, không thể gặp ai.
Cung nữ đỡ nàng dậy, mặc y phục cho nàng, chải đầu rửa mặt.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp chỉnh trang xong, giọng Thường công công đã vang lên ngoài cửa.
“Đoạn lương đệ, Thái tử Điện hạ muốn gặp người, mời người ra ngoài ngay.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...