Chẳng mấy chốc nước nóng đã được mang đến.
Biết Thái tử sẽ đích thân hầu hạ Tiêu trắc phi tắm, Thường công công không biết đã tự bổ não chuyện gì, bèn sai người mang một bồn tắm ngoại cỡ đến.
Bồn tắm lớn như vậy đủ cho hai người lăn lộn trong đó.
Thường công công nói “Nô tài chờ bên ngoài, Điện hạ và nương nương có dặn dò gì, cứ gọi một tiếng là được.”
Thường công công nói xong khom người lui ra ngoài, Bảo Cầm và cung nữ thái giám khác đi theo sau.
Cánh cửa đóng lại.
Chỉ còn lại Tiêu Hề Hề và Lạc Thanh Hàn trong phòng.
Tiêu Hề Hề nhìn bồn nước nóng lớn, như nhìn một nồi nước nóng, còn nàng là cá muối sắp cho vào nồi.
Lạc Thanh Hàn giúp nàng cởi y phục.
Tiêu Hề Hề biết tối nay nàng khó thoát kiếp nạn, dứt khoác mặc kệ, Thái tử bảo nàng giơ tay thì nàng giơ tay, Thái tử bảo nàng xoay người thì nàng xoay người.
Sau khi cởi y phục xong, Lạc Thanh Hàn bế nàng lên.
Tiêu Hề Hề vùi đầu vào ngực hắn, giả như không thấy gì.
Khi nàng được thả vào nước nóng, cơ thể nàng tức thì được bao bọc trong nước.
……
……
Tắm xong, Lạc Thanh Hàn bế nàng ra ngoài, lau sạch người cho nàng.
Toàn thân Tiêu Hề Hề đỏ rực như con tôm chín quá, khiến người ta chỉ muốn ăn một miếng.
Vừa rồi trong lúc tắm, Lạc Thanh Hàn nhân cơ hội chiếm hết lợi rồi, bây giờ hắn rất thành thật, không có bất kỳ động tác thừa thãi nào.
Hắn tự tay giúp nàng mặc đồ ngủ, kiên nhẫn giúp nàng cài từng cúc áo.
Hắn cúi đầu nhìn mặt nàng, trầm giọng hỏi “Sao mặt nàng đỏ vậy?”
Tiêu Hề Hề “Đừng hỏi, hỏi thì do nóng.”
Lạc Thanh Hàn khẽ cười một tiếng.
Tiêu Hề Hề lườm hắn một cái “Cười gì mà cười?”
Lạc Thanh Hàn “Nhìn thấy nàng là mắc cười.”
Tiêu Hề Hề lập tức nhớ mấy lời độc địa hắn từng nói trước đó, trong lòng rất giận.
Lạc Thanh Hàn giúp nàng mặc xong y phục, vỗ nhẹ mông nàng, thấp giọng nói “Ngủ đi.”
Tiêu Hề Hề hỏi “Người không ngủ à?”
Lạc Thanh Hàn “Ta muốn đi tắm.”
Vừa rồi giúp Tiêu Hề Hề tắm, nửa ống tay áo của hắn bị ướt, còn đổ rất nhiều mồ hôi. Quan trọng nhất là thân thể của hắn có phản ứng, cần phải xử lý, nếu không đêm nay sẽ không ngủ được.
Tiêu Hề Hề liếc xuống.
Chậc, nam nhân!
Lạc Thanh Hàn xoay người đi, nhưng bị Tiêu Hề Hề giữ lại.
Tiêu Hề Hề xấu hổ hỏi “Có cần thần thiếp giúp người không?”
Lạc Thanh Hàn hơi híp mắt, ánh mắt trở nên thâm trầm “Nàng muốn giúp thế nào?”
Tiêu Hề Hề xoay người, lấy một cuốn sách từ dưới gối.
Đó là kinh Kim Cương mà trước đây Thái tử bắt nàng học thuộc.
Nàng bắt đầu dùng âm thanh động lòng người tụng kinh.
“Cái gọi là Phật pháp, không phải Phật pháp thật, không có chỗ trụ, tâm mới xuất hiện.”
Lạc Thanh Hàn “……”
Lạc Thanh Hàn chậm rãi hỏi từng chữ “Đây là cách nàng giúp ta?”
Tiêu Hề Hề chính trực nói “Phật pháp có thể gột rửa linh hồn của người, loại bỏ tạp niệm trong lòng người, thanh lọc tâm hồn của người, thăng hoa tinh thần của người, ngăn người chìm đắm trong sắc dục!”
Lạc Thanh Hàn tức cười “Nàng qua đây, ta hứa sẽ không đánh chết nàng.”
Tiêu Hề Hề vội lùi về sau, đồng thời không quên cãi lại “Những lời này là người nói với thần thiếp trước đó mà, lúc đó người nói rất nghiêm túc chính trực, sao bây giờ người không thừa nhận? Làm người không thể tiêu chuẩn kép như vậy!
Lạc Thanh Hàn kéo nàng qua ôm vào lòng, cúi đầu cắn mạnh vào miệng nhỏ nhắn đang lẻo mép của nàng.
||||| Truyện đề cử: Xuyên Sách Gả Cho Nam Phụ Hung Ác |||||
Vết cắn này hơi dùng sức, làm môi của nàng rách một miếng da.
Tiêu Hề Hề đau đớn hít khí lạnh.
Lạc Thanh Hàn liế.m vết máu trên môi, trầm giọng nói “Ngoan một chút, ta vẫn chưa muốn chạm vào nàng, nhưng nếu nàng ép ta, ta sẽ xử nàng luôn bây giờ.”
Tiêu Hề Hề lập tức ngoan hơn.
Lạc Thanh Hàn để nàng đi, gọi người mang nước nóng mới.
Tối nay hắn ngâm mình trong bồn rất lâu.
Tiêu Hề Hề nằm trên giường, nhặt lại kinh Kim Cương, không đọc trang nào đã ngủ mất.
Ngày hôm sau, Lạc Thanh Hàn dậy sớm như thường lệ.
Bên ngoài còn rất nhiều việc chờ hắn, hắn không thể cả ngày quanh quẩn trong hậu cung.
Trước khi đi, hắn không quên dặn Bảo Cầm.
“Ngươi trông chừng Tiêu trắc phi, không cho nàng ăn đồ nhiều dầu mỡ, nếu nàng không nghe lời, ngươi cứ nói với ta, ta trở về sẽ xử lý nàng.”
Bảo Cầm cố nén cười gật đầu “Vâng.”
Tiêu Hề Hề dậy thì trời đã lên cao.
Bảo Cầm giật mình khi thấy vết thương trên môi nàng.
“Miệng người bị sao vậy?”
Tiêu Hề Hề chạm vào môi, yếu ớt nói “Bị người cắn.”
Bảo Cầm vừa định hỏi ai cắn, nhưng chợt nhận ra người duy nhất có thể cắn môi Tiêu trắc phi chỉ có Thái tử.
Không ngờ đêm qua hai người kịch liệt như vậy …
Một số hình ảnh không phù hợp xuất hiện trong đầu Bảo Cầm, mặt nàng hơi đỏ lên.
Nàng không dám hỏi thêm, vội sai người mang thuốc mỡ tới, cẩn thận thoa lên môi Tiêu trắc phi.
Bữa sáng hôm nay vẫn là cháo và món thanh đạm, không hề có miếng thịt nào.
Dù kỹ năng nấu ăn của Bảo Cầm có giỏi đến đâu, Tiêu Hề Hề cũng không thể chịu được nữa, nàng cầu xin.
“Có thể nấu cho ta bát mì thịt được không? Hay là cháo cá cũng được! Ta muốn ăn thịt, rất muốn rất muốn ăn thịt!”
Bảo Cầm cẩn thận suy nghĩ, thái y hình như nói có thể ăn cá, bèn nói “Nấu cháo cần thời gian, người ăn mấy món này trước đi, buổi trưa nô tỳ nấu canh cá cho người.”
Có canh cá treo trước mặt, Tiêu Hề Hề thấy mình đã tìm lại được mục đích sống.
Nàng quét sạch cháo và đồ ăn trên bàn, sau đó lười biếng ngã người trên ghế sập, chọc chọc con rùa nhỏ.
Con rùa nhỏ nằm bất động trên ghế, giả vờ chết rất chân thật.
Bảo Cầm mở cửa sổ, nắng chói từ bên ngoài chiếu vào, rải trên người Tiêu Hề Hề, làm nàng thấy ấm áp dễ chịu.
Buổi trưa, Tiêu Hề Hề được ăn canh cá như mong muốn.
Canh cá tuy không có gia vị gì nhiều, ăn hơi nhạt, nhưng so với canh trong thì ngon hơn nhiều.
Uống canh cá xong, Tiêu Hề Hề được nước làm tới, muốn ăn thịt nướng.
Bảo Cầm đã tàn nhẫn từ chối yêu cầu này.
Ban đầu Tiêu Hề Hề còn làm nũng cầu xin, nhưng không được đáp lại, bèn thăng cấp lên thành ăn vạ, một khóc hai nháo ba thắt cổ.
Bảo Cầm bị nàng bám đến mức quay cuồng, cuối cùng hết cách đành lôi Thái tử vào.
“Trước khi Điện hạ đi, đặc biệt dặn dò không được cho người ăn đồ nhiều dầu mỡ, nếu người không nghe lời, cẩn thận Điện hạ trở về xử lý người.”
Tiêu Hề Hề không tin được nhìn nàng “Bảo Cầm, em thay đổi rồi! Em không còn là Bảo Cầm thương ta yêu ta, sẵn lòng làm bất cứ chuyện gì cho ta nữa rồi!”
Nét mặt Bảo Cầm thê lương.
Nàng quả thật thay đổi rồi.
Trước đây, nàng chỉ là tiểu nha hoàn bình thường, nhưng bây giờ, nàng không chỉ là nha hoàn, còn phải kiêm luôn chức mẹ già, cả ngày lao tâm lao lực vì đứa con gái ngốc nghếch của mình.
Mệt tim quá!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...