Trên bàn có một nồi canh cá.
Lạc Thanh Hàn gắp một miếng cá đút cho Tiêu Hề Hề.
Tiêu Hề Hề không do dự ăn vào, kết quả bị hóc xương, ho điên cuồng.
Động tác của Lạc Thanh Hàn dừng lại, đặt bát đũa xuống, vỗ vỗ lưng nàng.
Lúc trước hắn ăn cá, trước tiên sẽ có người cạo sạch xương, bản thân hắn cũng chưa từng để ý chuyện này, đây là lần đầu tiên hắn đút người khác ăn, người mới nên khó tránh có sơ suất.
Thường công công và Bảo Cầm đang đợi ngoài cửa nghe thấy động tĩnh lập tức chạy vào, biết Tiêu trắc phi bị hóc xương, vội mời thái y đến.
Tiêu Hề Hề xua tay nói không cần thái y.
Nàng thầm dùng nội lực đẩy xương ra khỏi cổ họng.
Khoảnh khắc nàng nhổ ra xương ra, mọi người trong phòng thở phào nhẹ nhõm.
Thân thể Tiêu Hề Hề vốn đã yếu, qua thêm lần này lại càng yếu hơn.
Bảo Cầm quỳ xuống, dập đầu nhận tội “Nô tỳ có lỗi, không cạo sạch xương, Trắc phi nương nương mới bị hóc xương.”
Lạc Thanh Hàn “Không liên quan đến ngươi, đứng dậy đi.”
Bảo Cầm đứng dậy, lén nhìn Tiêu trắc phi, rồi theo Thường công công trở ra.
Lạc Thanh Hàn múc một bát canh cá, đút cho Tiêu Hề Hề.
Sau khi uống canh, Tiêu Hề Hề cảm thấy cổ họng dễ chịu hơn.
Lạc Thanh Hàn nhỏ giọng nói “Xin lỗi, ta chưa từng hầu hạ ai, hôm nay là lần đầu tiên, không có kinh nghiệm, quên phải lựa xương cá trước.”
Vốn Tiêu Hề Hề còn muốn chọc hắn vài câu, bây giờ thấy hắn như vậy, nàng chợt không muốn chọc nữa.
Nàng chỉ bị hóc xương, thế mà đường đường là Thái tử lại xin lỗi nàng, chuyện này nói ra cũng không ai tin.
Tiêu Hề Hề hỏi “Sao người lại tự dưng nghĩ đến chuyện đút thần thiếp ăn cơm? Chuyện này cứ để người khác làm không được sao?”
Nàng rất muốn hỏi tại sao người tự dưng dịu dàng với ta như vậy?
Nhưng lời này hỏi ra miệng thì ngại lắm.
Lạc Thanh Hàn “Nàng đã làm rất nhiều cho ta, ta phải báo đáp nàng một chút.”
Tiêu Hề Hề xua tay “Không cần không cần, người không cần phải khách khí như vậy, nếu người thật sự muốn báo đáp, thế người cho thần thiếp ăn nhiều món ngon nữa đi, những thứ khác thì không cần.”
Lạc Thanh Hàn không tiếp lời, hắn hỏi “Nàng còn muốn ăn gì?”
Tiêu Hề Hề chưa no, nhưng nàng không muốn Thái tử đút nữa, nàng gánh không nổi vinh dự này.
Nàng trái lòng nói “Không ăn nữa, thần thiếp no rồi.”
Lạc Thanh Hàn hiểu rõ sức ăn của nàng, biết nàng chưa hề ăn no.
Hắn nghiêm mặt nói “Có phải nàng chê kỹ thuật đút ăn của ta không tốt?”
Tiêu Hề Hề vội phủ nhận “Không có không có!”
Lạc Thanh Hàn nhìn nàng chăm chú.
Thật lâu sau, hắn mới nhẹ giọng nói “Nàng phải cho ta một cơ hội.”
Tiêu Hề Hề “Cơ hội gì?”
Lạc Thanh Hàn “Ta không phải sinh ra đã biết làm mọi thứ, ta cũng cần phải học và nỗ lực, mới có thể từng chút tiến bộ. Dù là học chữ hay chăm sóc người khác, đều cần phải thực hiện từng bước, nàng không thể vì lần đầu ta làm không tốt, mà không cho ta cơ hội tiếp tục.”
Tiêu Hề Hề “Nhưng người là Thái tử, có thể giao việc chăm sóc cho người khác, người có thể dành sức lực và thời gian quý giá của mình cho những việc quan trọng hơn.”
Lạc Thanh Hàn “Lời ta nói hôm qua, nàng quên rồi?”
Tiêu Hề Hề nhớ lại những lời hắn nói tối qua, không khỏi mềm lòng.
Nàng bất đắc dĩ nói “Được rồi, người muốn làm gì thì làm đi.”
Không phải hóc xương thôi à, không phải ăn rau thôi sao, chỉ cần có thể dỗ Thái tử vui, những thứ này không quan trọng!
Lạc Thanh Hàn hỏi lại “Nàng muốn ăn gì?”
Tiêu Hề Hề “Tùy, thần thiếp không kén ăn, ăn gì cũng được.”
Lạc Thanh Hàn gắp miếng cá khác.
Lần này hắn cẩn thận lựa xương trước khi đút cho Tiêu Hề Hề.
Hắn nhắc nhở “Ăn từ từ, nếu còn xương nhớ nhổ ra.”
Tiêu Hề Hề chậm rãi nhai, trong lòng cảm khái, bây giờ ăn thịt còn khó hơn thạch tín!
Lạc Thanh Hàn đút cho nàng một bát cơm.
Tiêu Hề Hề nói “Người cũng ăn đi, đừng cứ đút cho thần thiếp mãi thế.”
Lạc Thanh Hàn “Ta còn chưa đói, nàng ăn trước đi.”
Biết Tiêu Hề Hề đã no, Lạc Thanh Hàn mới ăn phần còn lại, tùy tiện ăn một chút.
Đây là lần đầu hắn hầu hạ người khác, cảm giác mới mẻ, còn có hơi thỏa mãn thầm kín.
Lạc Thanh Hàn hỏi Tiêu Hề Hề có muốn tắm không?
Bây giờ thời tiết ấm hơn, dù không tắm mỗi ngày, nhưng ít nhất cũng phải cách ngày.
Tối qua Tiêu Hề Hề trúng độc nên không thể tắm, theo lý thì tối này dù thế nào cũng phải tắm.
Tiêu Hề Hề không nghĩ nhiều, gật đầu đáp “Ừm.”
Lạc Thanh Hàn “Bây giờ nàng thế này hẳn không thể tự tắm?”
Tiêu Hề Hề lại gật đầu “Ừm.”
Bây giờ tay chân nàng không có sức, có khi còn không trèo được vào bồn tắm, nhất định phải cần người giúp.
Lạc Thanh Hàn “Ta hầu hạ nàng tắm.”
Tiêu Hề Hề còn tưởng mình nghe nhầm.
Nàng mở to mắt hỏi lại “Người nói gì?”
Lạc Thanh Hàn bình tĩnh “Nếu nàng tự tắm không tiện, thì phải có người giúp.”
Tiêu Hề Hề “Không cần, thần thiếp có thể gọi Bảo Cầm, không cần người tự mình làm.”
Lạc Thanh Hàn “Sao? Nàng cảm thấy ta hầu hạ không tốt bằng Bảo Cầm?”
Bảo Cầm đang đợi ngoài cửa tự dưng thấy ớn lạnh.
Nàng bất giác rùng mình.
Thường công công bên cạnh hỏi “Cô sao vậy?”
Bảo Cầm xoa xoa cánh tay “Không có gì, tự dưng thấy hơi lạnh.”
Thường công công “Buổi tối quả thật hơi lạnh, cô về phòng mặc thêm y phục đi, kẻo cảm lạnh.”
Bảo Cầm cũng không miễn cưỡng, sau khi cảm ơn thì chạy nhanh về phòng lấy y phục.
Trong phòng.
Lạc Thanh Hàn vẫn đang chờ Tiêu Hề Hề trả lời.
Bị khát khao sống sót mãnh liệt thúc đẩy, Tiêu Hề Hề tự trấn an lương tâm nói “Đương … đương nhiên Thái tử Điện hạ tốt hơn.”
Lạc Thanh Hàn “Nếu đã như vậy, ta hầu hạ nàng tắm.”
Tiêu Hề Hề đấu tranh nói “Vậy không tốt lắm …”
Lạc Thanh Hàn cười lạnh “Đại sư huynh của nàng có thể giúp nàng tắm, sao ta lại không thể? Lẽ nào trong lòng nàng, ta không đáng tin bằng đại sư huynh của nàng sao?”
Đúng là một câu hỏi khó mà!
Tiêu Hề Hề cười khổ nói “Thần thiếp lúc đó đã bao lớn đâu, không hiểu gì cả, sao có thể so sánh được?”
Lạc Thanh Hàn ép sát “Lúc nhỏ nàng không hiểu, bây giờ chắc hiểu rồi, nói thử xem, ta có chỗ nào thua kém đại sư huynh của nàng?”
Tiêu Hề Hề bất lực chống đỡ, chỉ đành nhận thua.
“Người muốn làm gì thì làm, dù sao thần thiếp cũng là phi tần của người, dù người làm gì với thần thiếp đều hợp tình hợp lý.”
Lạc Thanh Hàn hài lòng, sai người đi chuẩn bị nước nóng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...