Chàng Rể Vô Địch Chàng Rể Đệ Nhất


“Mày, mày muốn làm gì?" 
Đầu nắp nồi vừa nhìn thấy Hoàng Thiên đứng dậy, lập tức sợ hãi mặt mũi trắng bệch. 
Hoàng Thiên nhìn đầu nắp nồi đang quỳ trước mặt, lửa giận trong anh đang bừng bừng dâng trào. 
Thằng ranh con khốn kiếp này, lại còn muốn vui vẻ có thể tưởng tượng được, trước kia một mình Lâm Huỳnh Mai ở đây cảm thấy bất lực thế nào. 
Đó còn là em gái ruột của Lâm Ngọc An, quen biết với Hoàng Thiên cũng đã nhiều năm.

Trước đây Hoàng Thiên cũng không ít lần đưa đón cô chăm sóc cô. 
Vậy mà bây giờ cô lại bị người ngoài ức hiếp như thế này, còn suýt thì mất mạng, sao Hoàng Thiên có thể không giận? 
Nhặt cây kéo ở dưới đất lên, Hoàng Thiên liếc nhìn, trên kéo vẫn còn dính máu của Lâm Huỳnh Mai. 
“Mày đừng qua đây, đừng qua đây.” Đầu nắp nồi sợ hãi quỳ lùi về phía sau, nhưng từ đầu đến cuối đều không dám đứng lên.

Lã Việt ở ngay phía sau thằng nhãi này, lúc này liền đè đầu thằng nhãi này xuống, “Quỳ xuống cấm động đậy!” Hai anh lớn, xin đừng làm hại em, em chỉ hồ đồ trong chốc lát, con bé kia xinh đẹp quá.

Chuyện này đừng trách em.” 
Đầu nắp nồi nói năng lộn xộn, liều mạng cầu xin tha thứ. 
Hoàng Thiên nghe vậy lại càng nổi giận, xinh đẹp cũng là sai sao? 
"Mày nói gì cũng không có tác dụng, bây giờ tao chỉ muốn vui vẻ với mày” 
Hoàng Thiên nói xong, cây kéo hướng về phía bụng của đầu nắp nồi, đâm thẳng vào, 
"A!" 
Đầu nắp nồi kêu gào ôm bụng, đần độn ngửa mặt nhìn Hoàng Thiên, gã thật sự sợ Hoàng Thiên lại đâm một nhát nữa. 
Đây gọi là ăn miếng trả miêng, những gì Lâm Huỳnh Mai chịu đựng, Hoàng Thiên phải cho đầu nắp nồi cũng nếm thử mùi vị.

Nhưng nhát đâm này cũng không đến mức giết chết đầu nắp nồi, chỉ là đầm cho tên này bị thương nặng. 

"Råm." 
Đầu nắp nồi không quỳ vững được nữa, cả thân người ngã quỵ xuống đất.

Hai thằng nhãi còn lại run rẩy quỳ dưới đất, hai người họ sợ rơi vào tình cảnh giống với đầu nắp nồi.

“Hai chúng mày cũng vui vẻ sao?” 
Hoàng Thiên hỏi hai thằng nhãi này. 
“Không không không, anh lớn, hai chúng em không làm gì cả, đều là đầu nắp nồi này làm!” Một thằng nhãi trong đó xua tay, chỉ vào đầu nắp nồi nằm co quắp dưới đất. 
“Đúng vậy anh lớn, tên đầu nắp nồi này rất ngang ngược, cho dù có cũng không đến lượt chúng em” 
Thằng nhãi còn lại cũng vội vã nói. 
Hoàng Thiên không nói nhiều lời, điên cuồng đá vào đầu hai thằng nhãi này một trận. 
Chưa được vài cú đá, hai thằng nhãi này đã sắp ngất rồi, tất cả đều nằm dưới đất giống như chó chết, yếu ớt. 
Người đàn ông gầy nhom và người đàn ông xăm nhện thì lại không sợ hãi gì, hai người họ đã chịu nghe lời Hoàng Thiên, cho nên cũng không hoảng sợ. 
Thế nhưng Thời Đại Quang thì đã vô cùng sợ hãi, gã ta giống như một thằng đần đứng im đó, ngơ ngác nhìn mọi chuyện. 
Hoàng Thiên vẫy tay với Thời Đại Quang, ra hiệu gã đi tới. 
Thời Đại Quang thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ, đi đến theo bản năng. 
“Anh lớn, có điều gì căn dặn?” 
Thời Đại Quang rất ngoan ngoãn, giương mắt nhìn Hoàng Thiên.

“Gọi điện thoại cho Trịnh Hiếu Phong, hỏi anh ta bao giờ về, không được nói năng lung tung, hiểu ý tạo chưa?” 
Hoàng Thiên lạnh lùng nói với Thời Đại Quang. 
“Em hiểu rồi, thưa anh, anh yên tâm, em chắc chắn sẽ phối hợp theo anh.” 
Thời Đại Quang cố nặn ra nụ cười trả lời, sau đó lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Trịnh Hiếu Phong.


Đầu nắp nồi ngã dưới đất vẫn đang kêu gào, Hoàng Thiên đi tới đá một cú cho tên này ngất luôn. 
Thời Đại Quang đã kết nối được với điện thoại của Trịnh Hiếu Phong, gã ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Cậu chủ Phong, bao giờ anh về vậy?” 
“Tối nay chưa chắc đã về.”. 
Đầu dây bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Trịnh Hiểu Phong. 
“Thôi cứ về đi, có chuyện gì để mai làm tiếp” 
Thời Đại Quang hỏi dò. 
“Ha ha, về chỗ mày để bị Hoàng Thiên bắt sao? Thời Đại Quang, *** mẹ mày có còn là anh em của tao không? Lại còn giúp Hoàng Thiên đối phó với tao?" 
Trịnh Hiểu Phong lạnh lùng cười ha ha, hỏi Thời Đại Quang. 
Việc này.

Thời Đại Quang ngây ngốc, lắp bắp không nói thành tiếng.

Bởi vì gã bật loa to, Hoàng Thiên và Lã Việt đều nghe được rất rõ. 
Hoàng Thiên cũng rất bực bội trong lòng, bây giờ Trịnh Hiếu Phong đã bản lĩnh hơn rồi, lại trở nên thông minh nhạy bén như này rồi sao? 
"Thời Đại Quang, mày đưa điện thoại cho Hoàng Thiên, tạo muốn nói chuyện với Hoàng Thiên!” 
Trịnh Hiểu Phong quát lên. 
Thời Đại Quang nhìn Hoàng Thiên, đợi chỉ thị của Hoàng Thiên. 
Hoàng Thiên nhận lấy điện thoại của Thời Đại Quang, "Alo, tạo là Hoàng Thiên” 
“Hoàng Thiên, đã lâu không gặp, khoảng thời gian này mày sống khá là thoải mái đấy chứ?” 
Trịnh Hiểu Phong hung dữ cười nói. 
“Cũng tạm được, mày chắc là cũng sống rất thoải mái?” Hoàng Thiên lạnh lùng cười nói. 

khiến cho Trịnh Hiếu Phong tức giận đến mức hơi thở trở nên nặng nề, một năm gần đây, anh ta sống còn không bằng chó, thực sự là không muốn nhớ lại. 
“Con mẹ mày Hoàng Thiên, mày đưa tao đến chỗ ma quỷ châu Phi làm cu li, một năm nay tao chịu đựng bao nhiêu khổ sở, mày biết không?” 
Trịnh Hiếu Phong vẫn không kiểm soát được tâm trạng, ở đầu dây bên kia điện thoại bắt đầu gào thét.

“Ha ha, đây đều là tội lỗi mày phải chịu, ban đầu tạo không nên giữ lại cái mạng chó của mày" 
Hoàng Thiên lạnh lùng cười nói. 
“Mày bắt tao đến mỏ vàng làm cu li thì cũng đành thôi.

Còn khiến tạo trở thành người bất lực, nhát dao đó suýt thì làm tao trở thành thái giám! Đến bây giờ tao còn không làm được đàn ông chân chính!” 
Trịnh Hiếu Phong càng nói càng kích động, càng nói càng đau đớn, đã hoàn toàn mất kiểm soát tâm trạng. 
Hoàng Thiên nghe đến đây, bất giác nhíu mày. 
Anh nhớ lại, ban đầu là Vũ Thanh cầm dao thiển Trịnh Hiểu Phong, xem ra lúc đó Vũ Thanh đã sơ xuất, bởi vì nghe ý Trịnh Hiếu Phong nói, thì tên này vẫn chưa hoàn toàn biến thành thái giám. 
Chỉ là chịu ảnh hưởng nghiêm trọng mà thôi, cũng có khả năng hồi phục. 
“Hoàng Thiên, chúng ta nói điều kiện đi, chỉ cần mày đồng ý với tao, tao có thể cân nhắc sẽ không trả thù mày nữa” 
Trịnh Hiếu Phong bình ổn lại tâm trạng, giọng nói chậm rãi, nói với Hoàng Thiên. 
Hoàng Thiên cảm thấy quá nực cười, Trịnh Hiểu Phong này cũng thực sự coi mình là cái mâm, lại còn học được cách nói điều kiện. 
“Ha ha, vậy mày nói xem, nói điều kiện gì?" Hoàng Thiên lạnh lùng cười hỏi.

“Tao nghe nói dạo này mày ở bên ngoài có phụ nữ, tên là Phan Thanh Linh đúng chứ?" 
Trịnh Hiếu Phong hỏi. 
Hoàng Thiên cũng lười giải thích nhiều với Trịnh Hiểu Phong, lúc này liền nói: “Mày có chuyện gì cứ nói thẳng ra” 
"Nghe nói khả năng chữa bệnh của Phan Thanh Linh tinh thông khác thường, chắc chắn cô ta có thể giúp được tao, để tạo làm đàn ông lần nữa.

Chỉ cần mày để cô ta giúp tạo chuyện này tạo lập tức sẽ ra nước ngoài về châu Phi, sau này chúng ta cả đời không gặp mặt, như thế nào?” 
Trịnh Hiếu Phong nói. 
Hoàng Thiên nghe thấy Trịnh Hiếu Phong nói như vậy, cũng chán luôn. 
Có thể nhận ra, Trịnh Hiếu Phong đối với việc được trở lại làm đàn ông, vô cùng mong chờ và ao ước. 

Tuy nhiên, lời nói của tên này, hoàn toàn không đáng tin. 
Chữa khỏi cho anh ta, anh ta lập tức sẽ giống như một con chó điên, đánh trả một lần nữa. 
Ngoài ra, bây giờ Trịnh Hiếu Phong muốn cầu hòa, Hoàng Thiên cũng sẽ không đồng ý, Lâm Huỳnh Mai suýt thì mất mạng, đều là do Trịnh Hiếu Phong gây ra. 
Phải thỏa hiệp với Trịnh Hiếu Phong, Hoàng Thiên không làm được, mà hơn nữa Hoàng Thiên có sợ ai chứ? Còn có thể bị Trịnh Hiếu Phong hù dọa sao? 
“Có thể, bệnh tình của mày không được chậm trễ, tối nay sẽ chữa cho mày” 
Hoàng Thiên nói. 
“Mày chắc chắn?” 
“Chắc chắn, bây giờ mày xuất hiện đi, chúng ta hẹn chỗ gặp mặt, tạo dẫn mày đi chữa bệnh” 
Hoàng Thiên nói. 
"Con mẹ mày coi tao là thằng ngu sao? Gặp mặt mày, mày lại còn không giết chết tại sao?” 
Trịnh Hiếu Phong giận dữ chửi bới. 
Hoàng Thiên nén cơn giận, hỏi: “Vậy mày nói xem, chữa cho mày như nào?” 
“Mày giao Phan Thanh Linh cho tao, đợi sau khi cô ta chữa khỏi cho tao, tao đương nhiên sẽ thả cô ta ra, từ nay trở đi tao sẽ không tìm mày trả thù nữa, thù oán giữa chúng ta cũng sẽ xóa bỏ. 
Trịnh Hiểu Phong nói khoác mà không biết ngượng.

Hoàng Thiên yên lặng một lúc, bây giờ anh hận không thể xé xác Trịnh Hiếu Phong.

“Được, bây giờ tao giao cô ấy cho mày, mày nói đi, giao người như thế nào? 
Hoàng Thiên hỏi Trịnh Hiểu Phong. 
“Ha ha, chuyện này tạo vẫn chưa nghĩ ra, đợi tao nghĩ ra rồi sẽ liên lạc với mày, cho tao số điện thoại của mày” 
Trịnh Hiếu Phong được nước cười nói, 
Hoàng Thiên nói số điện thoại cho Trịnh Hiếu Phong, bây giờ chỉ đành khiến tên này bình tĩnh trước đã. 
“Đợi điện thoại của tao!” 
Trịnh Hiếu Phong nói xong, liền cúp điện thoại. 
Hoàng Thiên đưa điện thoại cho Thời Đại Quang, anh biết, đám người Thời Đại Quang và đầu nắp nồi, đã bị Trịnh Hiếu Phong vứt bỏ, 
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui