Trên đường đi, Hoàng Thiên và Lã Việt duy trì liên lạc, họ nhanh chóng tìm được một đồng cỏ ở phía đông thành phố.
Nơi này đồng cỏ cao hơn một mét, bên cạnh còn có mấy nhánh sông nhỏ, ruồi muỗi tàn phá bừa bãi, bình thường không ai tới nơi như vậy.
Lã Việt cũng thật biết chọn địa phương, đêm hôm khuya khoắt đến nơi hoang vu này, tạo thành tâm lý áp lực tương đối lớn cho Trịnh Lạc Bình và Trịnh Thành.
Hoàng Thiên đậu xe ở bên ngoài, lúc này Lã Việt tới đón.
“Cậu Thiên, đi bộ vào trong một đoạn thôi, không lái xe qua được.
”
Lã Việt nói với Hoàng Thiên.
Hoàng Thiên khẽ gật đầu, đi theo Lã Việt vào bên trong hơn một trăm mét, đến một chô đất trống.
Lúc này Trịnh Lạc Bình và Trịnh Thành ủ rũ ngồi xổm xuống đất, sáu thuộc hạ của Lã Việt vây xung quanh họ ở đó, tạm giam giữ bọn họ.
Thấy Hoàng Thiên đến, trong lòng Trịnh Lạc Bình rốt cuộc có chút hy vọng, vừa rồi ông ta xem như phải chết không hề nghỉ ngờ.
“Ngài Hoàng Thiên, anh đến rồi, tôi xin anh, tuyệt đối đừng giết tôi và con trai tôi.
”
Trịnh Lạc Bình trực tiếp quỳ xuống đất, hung hăng dập đầu với Hoàng Thiên, trên trán tất cả đều là nước bùn.
“Con còn đứng ngây đó làm gì? Nhanh dập đầu với ngài Hoàng Thiên.
”
Trịnh Lạc Bình nhìn Trịnh Thành còn ngồi xổm ở đó thì tranh thủ thời gian vỗ đầu Trịnh Thành một cái.
Trịnh Thành cũng bị hù dọa đến nỗi mơ hồ, anh ta kịp phản ứng lập tức quỳ xuống đất dập đầu với Hoàng Thiên, dập còn nhanh hơn cha anh ta.
“Cậu Thiên có lòng từ bi, tôi không muốn chết.
”
Trịnh Thành gào to.
Hoàng Thiên đã nghe đủ rồi, hai cha con này thật đê tiện, lúc gây chuyện không hề mập mờ, sắp chết đến nơi thì không cần chút tôn nghiêm nào, dập đầu cầu xin tha thứ img
.