Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh đều rât ngạc nhiên, bọn họ cũng biết một chút hoàn cảnh gia đình của Hoàng Linh một chút, trong ấn tượng của bọn họ, anh của Hoàng Linh là một tên vô dụng đi ở rể.
Nhưng tình huống đêm nay là như thể nào vậy? Một tên vô dụng vậy mà lại ngầu như thế, dám đánh cậu Vinh đến mức này? Võ Ngọc Minh và Hồ Hoàng Anh hoàn toàn không tin vào cuộc sống này nữa.
Đứng ngơ ngác ở đó, ngay cả thở cũng không dám thở.
Thật sự lúc nhìn thấy Khương Văn Vinh bị đánh, nhóm Võ Ngọc Minh này muốn đi lên hỗ trợ, tranh thủ gây thiện cảm với Khương Văn Vinh.
Nhưng Võ Ngọc Minh đã từng bị Hoàng Thiên cho ăn hành một lần, cậu anh ta ta biết rõ căn bản mình không phải đối thử của Hoàng Thiên, làm sao dám đi lên hỗ trợ? Huống chi ông chủ quán rượu này là Liêu Thành Giang cung kính với Hoàng Thiên như vậy, nếu như Võ Ngọc Minh đi lên hỗ trợ, nói không chừng Liễu Thành Giang cũng sẽ không đồng ý.
Càng nghĩ Võ Ngọc Minh càng thấy lựa chọn đứng một bên xem náo nhiệt là lựa chọn đúng đắn.
Hoàng Thiên hung hăng dạy dỗ Khương Văn Vinh, đánh đến mức Khương Văn Vinh nhìn không ra bộ dạng của người nữa thì lúc này Hoàng Thiên mới dừng tay.
“Kêu to thế, sao không kêu nữa đi?”
Hoàng Thiên còn nắm tóc Khương Văn Vinh, lớn tiếng hỏi anh ta.
Khương Văn Vinh không kêu nổi nữa, anh ta bị đánh đến mặt mũi bầm dập, chỉ sợ ngay cả mẹ anh ta cũng không nhận ra anh ta.
“Được lắm, Hoàng Thiên mày dám đánh tao như vậy, mày nhất định phải chết!”
Khương Văn Vinh mở to mồm thở hổn hển, im lặng nửa ngày mới dằn mặt được một câu này.
“Tao chết sao? Ha ha, vậy thì mày có thể nhìn xem tao chết trước hay mày chết trước.
”
Hoàng Thiên cười nhạt một tiếng, lại đấm cho Khương Văn Vinh mấy cú.
Mấy cú này đánh còn ác hơn, chỉ thấy Khương Văn Vinh phun ra một ngụm lớn máu tươi, bên trong còn có hai cái răng hàm, đến cả răng cũng bị đánh gãy! Giây phút này Khương Văn Vinh không dám nói gì nữa, anh ta biết nếu nói không dễ nghe thì chỉ có thể bị Hoàng Thiên đánh cho thảm hơn! Ầm! Hoàng Thiên cũng không muốn đôi co với tên này nữa, đạp một phát đá bay tên này ra ngoài.
Phù phù một tiếng, cả người Khương Văn Vinh bay ra xa hơn trăm mét, lăn đến chỗ chân tường, lúc này mới dừng lại.
“Ô oa.
.
”
Khương Văn Vinh lại phun ra một ngụm máu, chắc là bị đá nội thương.
.