Hai đội quân gặp nhau thì tinh thần của binh sĩ là quan trọng nhất.
Mười mấy người sát thủ vỗn dĩ là quá đủ tự tin rôi, thế nhưng khi bị hai nhóm người này đột kích, tất cả bọn họ đều bắt đầu hoảng loạn.
Có mấy tên sát thủ ngoan ngoãn ném súng xuống, còn mấy tên kia sau khi dơ dự một hồi, cuối cùng cũng buông súng đầu hàng, quỳ trên mặt đất.
Miệng khẩu súng 8 limbs đen sì chĩa vào những tên sát thủ, chỉ cân có bất kỳ phản ứng nào thì chắc chắn sẽ bị giết ngay tại chỗ.
Tần Song Ưng đứng ở một góc, mặc dù trong lòng tên này rất căng thẳng nhưng ông ta vẫn nắm chặt khẩu súng trong tay.
Vừa nghĩ đến vợ Hoàng Thiên vẫn còn ở trong tay ông ta, ông ta liên cảm thấy khó chịu.
“Ha ha, tên họ Hoàng kia, tôi không tin anh dám động vào tôi! Mẹ kiếp, vì vợ của anh thì anh phải nhịn thôi, sao anh nỡ khiến cô ta chết được?”
Tần Song Ưng cười tàn độc, khiêu khích Hoàng Thiên.
“Ông dám động vào cô ấy?”
Trong mắt Hoàng Thiên đều là sự lạnh giá, anh nắm lấy tóc Tần Song Ưng, tát mạnh vào mặt tên rác rưởi này một cái! Chát một tiếng, mũi Tần Song Ưng bỗng chốc lệch sang một bên! Mẹ kiếp! Dưới cơn đau, Tần Song Ưng kêu gào thảm thiết, xương sống mũi của ông ta đã bị Hoàng Thiên đánh gãy mất rồi! “Mẹ nó nữa, Hoàng Thiên, tôi bảo đảm vợ anh sẽ không sống nổi qua đêm nay đâu!”
Tần Song Ưng mơ hồ quát ầm lên, ông ta dùng tay lau máu mũi.
Chát! Hoàng Thiên huých mạnh một cái vào bụng dưới của Tân Song Ưng, khiến Tần Song Ưng đau đến cúi gập cả người lại, không đứng vững nổi.
Lúc này Hoàng Thiên xoay con dao găm một vòng, sau đó đâm thẳng một nhát lên mặt Tần Song Ưng! “Điều Hoàng Thiên tôi ghét nhất chính là có người uy hiếp tôi! Con mẹ nó, anh là cái img
.