Chàng Rể Vô Địch Chàng Rể Đệ Nhất


Hoàng Thiên nghe thấy cũng cười, anh hiện tại tâm tình đang cực tốt, sau khi thấy được Mân Trùng Thảo, tính ra là một chuyến đi đáng giá.

“Chỉ là lại làm phiền chị ấy rồi, ở, bé Bò đâu rồi?” 
Hoàng Thiên nói xong, nhìn qua nhìn lại khắp nơi, không thấy Bé Bò con trai của người phụ nữ này nữa.

Đứa bé này rất đáng yêu, để lại ấn tượng vô cùng sâu với Hoàng Thiên.

Nhưng có vẻ bé Bò không có ở nhà, cho dù có đang ở trong phòng đi chăng nữa, nghe thấy âm thanh bên ngoài cũng phải đi ra chứ? 
Hoàng Thiên lờ mờ cảm thấy có gì đó không ổn, anh đứng dậy hướng phía cửa phòng mà đi tới.

Phòng phía trong là phòng ngủ của người phụ nữ và Bé Bò, gian phòng phía ngoài là “phòng khách” cộng với phòng bếp.

Vì vậy muốn đi vào phía trong phải đi qua phòng bếp.

Người phụ nữ đang ngồi xổm trước bếp lửa, cô quay ngoắt đầu lại khi nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.

Nhìn thấy là Hoàng Thiên đang tiến tới, cô mau chóng nói: “Anh này, anh định làm gì đấy?” 
Làm Hoàng Thiên một thoáng giật mình, cười đáp: "Chị à, con trai chị đâu rồi?” 
“Nó, nó ra ngoài chơi rồi.

” 

Người phụ nữ ngập ngừng một lúc, rồi mới lắp bắp trả lời lại.

Hoàng Thiên nhìn qua, sự nghi ngờ trong lòng càng tăng lên, bởi vì anh phát hiện, sắc mặt của người phụ nữ này hình như có chút không ổn.

Hơn nữa đây là nơi núi hoang rừng thẳng, làm gì có chỗ nào mà vui chơi? Bé Bò cũng chỉ tầm 10 tuổi, đứa nhóc bé như thế, người phụ nữ này lại yên tâm để nó một mình đi chơi ư? 
Mang theo nghi ngờ, Hoàng Thiên không nói thêm câu nào.

Mở cánh cửa gian phòng trong ra.

Mặc dù điều này là hơi mất lịch sự, nhưng Hoàng Thiên chỉ muốn xác nhận rằng rốt cuộc Bé Bò có ở trong đấy hay không.


Liếc qua căn phòng một lượt, căn phòng bé nhỏ, chỉ trong chốc lát đã nhìn rõ ràng, trong phòng không có bóng dáng một người nào hết.

“Anh này, anh còn không tin lời tôi nói hả?” Người phụ nữ nở một nụ cười gượng mà hỏi Hoàng Thiên.

“Con trai chị còn nhỏ như vậy, chị nỡ để nó đi ra ngoài chơi một mình à?” 
Hoàng Thiên hỏi người phụ nữ kia.

Khi bị hỏi, cô không biết trả lời như thế nào, lấy tay xoa vào trên quần áo, lộ ra vẻ bối rối.

Chị à, hay là đi đón Bé Bò về trước đi, một đứa nhóc lang thang ở bên ngoài không an toàn chút nào? 

Hoàng Thiên nói với cô ta.

“Không cần, không cần, chú là không hiểu rồi, Bé Bò nó từ nhỏ đã thích chạy lung tung ra ngoài rồi, đều quen hết rồi, lát nó tự trở về thôi.

” 
Người phụ nữ cười nói với Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thấy cô ta một chút cũng không lo lắng, anh cảm thấy bản thân của mình có chút lo quá rồi.

Người ta làm mẹ còn không thấy gấp, thì mình gấp cái gì cơ chứ.

Vì vậy Hoàng Thiên không có truy hỏi thêm gì nữa.

Tầm mười phút sau, thịt trong nồi đã nấu xong rồi, người phụ nữ tìm ra một cái chậu to, đem tất cả thịt trong nồi múc ra.

Sau khi bưng tới chỗ họ ngồi, người phụ nữ bắt đầu xúc cơm cho Hoàng Thiên bọn họ.

“Cũng không có gì để chiêu đãi mọi người, có gì ăn nấy nhé, mọi người mau ăn đi.

” 
Người phụ nữ cười rất khách khí đối với Hoàng Thiên bọn họ mà nói.

Hoàng Thiên bọn họ trong lòng cũng rất biết ơn, dẫu sao người ta cũng nhiệt tình như thế.

Khách sáo một hồi, Hoàng Thiên bọn họ cũng không khách khí nữa, đều bưng bát cơm đựng sẵn món ăn lên bắt đầu ăn.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui