Chàng Rể Tỷ Phú


Từ khi Hán Vân Hiển tìm Đào Yên Hoa tán gẫu xong, Đào Yên Hoa dường như thất hồn lạc phách.

Bà ta trốn ở trong nhà vệ sinh nữ, lặng lẽ khóc.
Cái tên Hán Vân Hiển này thật quá đáng! Không giở trò với con gái lớn mình thì bắt đầu thèm thuồng con gái út của mình.
Con gái lớn Lý Thanh Tịnh gả cho kẻ vô dụng Triệu Hùng này đã thành sự thật.

Vì vậy, Đào Yên Hoa vẫn muốn để cho con gái nhỏ Lý Diệu Linh gả cho một kẻ có tiền.
Hán Vân Hiển đúng là có tiền, nhưng nếu như để cho con gái út Lý Diệu Linh làm “bạn gái bí mật” của anh ta, không có danh phận không nói, về sau cũng khó mà tìm nhà chồng.
Đào Yên Hoa là người từng trải, quá biết rõ cái gì quan trọng với thiếu nữ đang xuân thì!
Những cô gái từ mười tám hai mươi tám tuổi, là thời kỳ tuổi trẻ tươi đẹp nhất.

Thời điểm này, trẻ tuổi nên có tướng mạo đẹp, có vốn liếng để lựa chọn đối tượng.

Nhưng nếu như để cho con gái út là Lý Diệu Linh làm “bạn gái bí mật” của Hán Vân Hiển thì cả đời này của con gái sẽ vĩnh viễn không xóa mất lịch sử màu đen này.

Nhưng nếu như không đồng ý với Hán Vân Hiển, như vậy thì hợp tác giữa nhà họ Đào và Tập Đoàn Vân Yên của nhà họ Hán sẽ có khả năng phải hủy bỏ.
Bà cụ Đào chờ rất lâu rồi nhưng vẫn chưa thấy con gái thứ hai Đào Yên Hoa trở về.

Bà bèn nói với con trai thứ ba Đào Yên Quyên, con trai thứ tư Đào Yên Quân rằng: “Ba, Bốn.

Bọn con ra ngoài xem chị hai của bọn con xem.

Sao tới giờ mà còn chưa về nữa?”
Lúc Đào Yên Quyên tìm được Đào Yên Hoa từ trong nhà vệ sinh nữ.

Nhìn thấy ánh mắt của bà ta sưng đỏ, rõ ràng là mới vừa khóc xong.

“Chị hai, chị sao vậy?” Đào Yên Quyên nghi ngờ hỏi.
Đào Yên Hoa lắc đầu nói không có gì!
Đào Yên Quyên nghĩ thầm: “Chị đã khóc thành như vậy, không có chuyện gì thì mới là lạ đó!?”
Sau khi ba người trở lại phòng bao một lần nữa.

Bà cụ Đào thấy tinh thần của con gái thứ hai Đào Yên Hoa uể oải, dáng vẻ không còn hồn phách.

Nhìn kỹ, còn mới vừa khóc!
Bà cụ Đào kinh ngạc hỏi thăm Đào Yên Hoa: “Yên Hoa, đã xảy ra chuyện gì rồi hả?”
“Không có gì!”
“Cậu Hiển đâu?” Bà cụ Đào hỏi.
Đào Yên Hoa đáp lại một câu: “Rời đi rồi!”
Bà cụ Đào thấy khách quý mời tời dự tiệc đều rời đi, người nhà cũng ăn no no rồi.

Hơn nữa Lý Quốc Lâm cũng nói cho bà cụ biết, tiền cơm bàn này đã ký hóa đơn miễn phí.
Bà cụ Đào thấy tâm trạng con gái thứ hai Đào Yên Hoa không tốt, đoán là nó cố kỵ bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, nên không thổ lộ tình hình thực tế cho mình.

Bà bèn đứng dậy nói: “Được rồi! Chúng ta cũng nên đi.

Các con! Đều nhìn về Quốc Lâm học hỏi chút đi.

Người ta không im im mà làm tới Tổng giám đốc khách sạn lớn.

Các con là một đám vô dụng, đã rời khỏi sản nghiệp nhà họ Đào, đi ra ngoài lăn lộn thế mà đều sắp chết đói.”Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng 1 CICK QUẢNG CÁO này nhé!Bà cụ Đào nhìn lướt qua mấy đứa con gái không nên thân.

Thở dài, chống quải trượng, hơi hơi run rẩy bước ra phòng bao.
Lúc người nhà họ Đào đi ra, đám người Hán Vân Hiển vừa đi.

Lý Quốc Lâm tiễn mẹ vợ là bà cụ Đào, nhưng từ đầu đến cuối cũng không nói một câu với vợ của mình là Đào Yên Hoa.

Ngược lại là lúc Đào Yên Hoa thấy sắp lên xe, đột nhiên hỏi Lý Quốc Lâm một câu: “Chẳng lẽ anh không muốn hỏi chừng nào thì em về nhà sao?”
“Anh hỏi cũng vô dụng, em muốn trở về lúc nào thì lúc đó tự nhiên sẽ trở về!”
Lý Quốc Lâm nói xong, giúp vợ mình Đào Yên Hoa đóng cửa xe lại.
Giờ khắc này, Đào Yên Hoa đột nhiên cảm thấy mình và người chồng trải qua mấy mươi năm cùng mình rất lạ lẫm.
Nhà họ Đào!
Chuyện đầu tiên khi bà cụ Đào trở về là gọi con gái thứ hai Đào Yên Hoa vào trong phòng.

Sau khi đến phía sau cánh cửa đang đóng kín, bà cụ hỏi Đào Yên Hoa: “Yên Hoa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Mẹ!...”
Đào Yên Hoa vừa kêu ra cái chữ “mẹ” này thì nhịn không được nữa, nước mắt giống như vỡ đê, gào thét tiếng hú tan vỡ, khóc lớn lên.
Bà cụ Thái biết rõ, đứa con gái thứ hai này của mình trời sinh tính kiên cường, dù cho gặp phải khó khăn, cũng sẽ không khiến nó khuất phục.

Nhưng cũng vì tính khí quá mức ngoan cường nên bà vẫn chưa bao giờ thấy đứa con gái lớn uất ức thương tâm như thế.
Bà ta lập tức luống cuống, vỗ nhẹ phía sau lưng Đào Yên Hoa, hỏi thăm nói: “Yên Hoa, con mau nói cho mẹ biết, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
Đào Yên Hoa ngẩng gương mặt loang lổ vệt nước mắt lên, lớn tiếng ầm ĩ nói ra với bà cụ: “Mẹ! Cái thằng Hán Vân Hiển kia quả thực là cái đồ cặn bã xã hội.”
“Làm sao vậy?” Bà cụ không hiểu hỏi.
Đào Yên Hoa nói: “Bây giờ thằng đó không chiếm được Thanh Tịnh, muốn Diệu Linh làm bạn gái bí mật của nó trước.

Nếu không, sẽ không hợp tác cùng nhà họ Đào chúng ta nữa.”
Bà cụ nghe xong, quát to một tiếng “hả!”, nói: “Tại sao có thể như vậy? Không phải chúng ta đã nói với cậu ta là sẽ cho cậu ta giải quyết Thanh Tịnh trong vòng hai tháng sao?”
“Chắc chắn là nó vừa ý Diệu Linh rồi, muốn một mũi tên trúng hai con nhạn! Hừ! Đàn ông không phải đều là như thế này sao?”
Sau khi bà cụ Đào nghe xong cũng bị đả kích nặng.
Nghĩ một lúc lâu, kéo tay con gái thứ hai là Đào Yên Hoa, nói: “Yên Hoa! Nếu như nhà họ Đào chúng ta đã lựa chọn hợp tác cùng Tập Đoàn Vân Yên, là tương đương với sẽ cắt đứt đường lui cùng tập đoàn Hùng Quang này.


Việc đã đến nước này, chúng ta cũng không có lựa chọn nào khác.

Con là một người mẹ tốt, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn cơ nghiệp của nhà họ Đào của ba con vất vả lập nên hủy hoại chỉ trong chốc lát đi?”
“Mẹ! Nhưng Thanh Tịnh và Diệu Linh cũng là con gái của con mà!”
Đào Yên Hoa than thở khóc lóc nói: “Con vì nhà họ Đào, bỏ ra hơn phân nửa thanh xuân của con, ngay cả hạnh phúc của Thanh Tịnh cũng ở trong đó.

Thanh Tịnh đã như vậy, con cũng không thể đẩy Diệu Linh vào trong hố lửa được?”
“Yên Hoa! Chúng ta không có đường lui nữa.

Nếu như không theo như Hán Vân Hiển nói mà làm theo, tất cả mọi thứ làm lúc trước, đều là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Nếu như nhà họ Đào phá sản rồi, mấy người các con tới một đồng cũng kiếm không ra, mẹ cũng không mặt mũi gặp người bố đã chết kia của con.”
“Thế nhưng mà...”
Bà cụ Đào thấy ý chí của Đào Yên Hoa hơi mềm đi rồi, rèn sắt khi còn nóng nói: “Yên Hoa! Con gái có ham muốn rồi thì sẽ có chuyện như vậy, chỉ là để cho Diệu Linh chịu chút ít uất ức mà thôi.

Như vậy đi! Đến lúc mẹ lập di chúc, sẽ chia cho Diệu Linh nhiều hơn một phần, xem như đền bù tổn thất cho con bé.

Con xem như vậy có được không?”
Nhà họ Đào bị dồn đến đường cùng, hoàn toàn đã không có lựa chọn.
Đào Yên Hoa rưng rưng, nhẹ gật đầu, nói câu: “Việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể như thế.”
Hôm nay Lý Diệu Linh cũng không trở về trường mà đi theo chị gái Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng, về nhà hai vợ chồng họ.
Bước vào nhà, Lý Diệu Linh liền oán trách nói: “Chị! Cái tên Hán Vân Hiển kia quả thực là cái con sói háo sắc.

Em ngồi ở bên cạnh anh ta, anh ta lại lén sờ chân em ở dưới đáy bàn.”
Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe xong, lông màu nhíu lại.

Tức giận nói: “Cái tên Hán Vân Hiển này quả thực là cái cặn bã của xã hội, chị đi tìm anh ta.”
Lý Diệu Linh níu tay chị gái Lý Thanh Tịnh, nói: “Chị, được rồi! Nhà họ Hán bọn chúng là nhà giàu quyền thế, người ta như vậy chúng ta có thể trêu chọc không nổi đâu.”
“Vậy cũng không thể cái gì cũng không làm, để cho nó không công chiếm được hời.”
Triệu Hùng đột nhiên nói: “Không cần đi đâu! Anh đã bảo bạn bè dạy dỗ anh ta rồi.”

Ánh mắt hai người Lý Thanh Tịnh và Lý Diệu Linh sáng lên, đồng thời nhìn Triệu Hùng.
Triệu Hùng bị chị em họ Lý nhìn, thấy sợ hãi trong lòng.

Vội vàng giải thích nói: “Tịnh à, các em đừng hiểu lầm! Mẹ vợ gọi điện thoại cho anh, bảo anh đi sân bay tiếp người, anh cũng cảm thấy không đúng mà.

Vì vậy, anh đã bảo ông Trần mời tài xế khác đến giúp anh đón người.

Về sau, anh thấy Hán Vân Hiển tiến vào khách sạn Xuân Nguyên, là đã hiểu tất cả.”
Lý Diệu Linh kinh hoảng kêu lên: “A! Triệu Hùng, anh nói là lúc chúng em ăn cơm, anh vẫn luôn ở cửa ra vào khách sạn Xuân Nguyên?”
“Đúng!” Triệu Hùng nhẹ gật đầu.
Lý Thanh Tịnh đi đến bên người Triệu Hùng, an ủi anh nói: “Triệu Hùng, thật sự là khổ sở cho anh rồi.

Em cũng không ngờ mẹ em lại làm chuyện quá đáng đến như vậy.”
Triệu Hùng cầm bàn tay như ngọc xanh của vợ Lý Thanh Tịnh, cười nói: “Tịnh à, chỉ cần em không rời xa anh, chịu chút khổ sở đó chẳng được coi là cái gì.”
Nếu bình thường Triệu Hùng dám nắm tay của cô như vậy, Lý Thanh Tịnh đã bắt đầu quát mắng dạy dỗ anh rồi.
Biểu cảm Lý Thanh Tịnh dịu dàng, nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh đối xử với em thật tốt!”
“Giờ em mới biết anh đối xử với em tốt sao?” Triệu Hùng cười.
Lý Thanh Tịnh nhớ tới đủ chuyện trước kia, sắc mặt không khỏi đỏ lên.
Lý Diệu Linh nhìn ra biểu cảm chị mình lúng túng, từ ghế sô pha một bên kia, ôm cánh tay Triệu Hùng, gấp giọng mà hỏi thăm: “Triệu Hùng, anh nói nhanh lên! Anh dạy dỗ Hán Vân Hiển như thế nào?”
“Anh tìm Nông Tuyền và người của Văn Báo.

Đánh anh ta một trận no đòn.”
“A!”
Sau khi Lý Thanh Tịnh cùng Lý Diệu Linh nghe vậy, hai người rất sợ hãi.
Sau đó Lý Diệu Linh cười hì hì, ôm chặt cánh tay Triệu Hùng.

Làm nũng nói: “Anh rể! Anh quá ngầu rồi, ngay cả Hán Vân Hiển mà anh cũng dám đánh?”
“Không đánh anh ta, còn chiều theo anh ta ư? Nếu anh biết vụ anh ta dám sờ mó em thì ít nhất cũng cắt chân chó của nó mới giải hận!”
“Anh giỏi quá.”
Lý Thanh Tịnh thấy em gái Lý Diệu Linh chịu nhận người anh rể là Triệu Hùng này rồi, trong lòng vô cùng vui mừng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui