Chàng Rể Trường Sinh
“Hôm nay cho dù ông trời có xuống đây cũng không cứu được mày đâu”, Thiết Thầm hung tợn, cứ thế gằn lên tôi độc.
Những người còn lại cố gắng đứng dậy, tên nào tên nấy mặt mày bất thiện nhìn Đinh Dũng, nhưng không ai dám tiến lên trước.
Bọn họ đều bị Đinh Dũng doạ tới mức sợ hãi.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng giam bị người ta dùng chân đạp ra.
Mặt mày Hồ Đông Hải tối sầm cả lại.
Còn cách rất xa mà hắn ta đã nghe thấy tiếng hét từ bên trong, đặc biệt là câu ‘ông trời có xuống đây cũng không cứu nổi mày’.
Câu này càng khiến hắn ta phẫn nộ hơn bao giờ hết.
“Dừng tay”, vừa đi vào, Hồ Đông Hải liền thấy một khẩu súng đen xì chĩa vào đầu Đinh Dũng thì sầm mặt xuống.
“Tao xem ai dám quản việc này…”, nghe tiếng cửa bị đạp ra, mặt mày Thiết Thầm càng dữ dằn hơn.
Ông ta quay đầu lại nhìn về phía sau, miệng còn đang lẩm bẩm.
Có điều khi ông ta trông thấy Hồ Đông Hải thì mặt cắt không còn giọt máu.
Mặc dù ông ta không thân quen với Hồ Đông Hải nhưng cũng đã từng thấy Hồ Đông Hải trên ti vi, đương nhiên biết thân phận của Hồ Đông Hải là gì.
“Thư, thư ký Hồ, tôi…”, mặt Thiết Thầm tái mét cả lại.
Tay cầm súng cứ thế run lên.
Ông ta vô cùng hoang mang vì bị thư ký Hồ tận mắt chứng kiến mình làm dụng chức quyền.
Tội danh này…Thiết Thầm gánh không nổi.
“Các người đang làm gì thế hả? Còn không bỏ súng xuống?”, bốn người bên Hồ Đông Hải đều tỏ vẻ khó chịu, trong đó một người chỉ vào Thiết Thầm nạt nộ: “Các người to gan lắm, là người thực thi pháp luật mà còn dám…”
“Đây…”, Đinh Dũng nói vậy khiến Tạ Chính Mão chỉ biết liếc sang Hồ Đông Hải một cái mà không nói nổi nên lời.
“Cứ làm theo pháp luật, nên xử thế nào thì xử thế ấy”, thấy Tạ Chính Mão nhìn mình, Hồ Đông Hải mới cau mày.
Cái anh ghét nhất là đám quan lại cứ bao che cho nhau, làm loạn pháp luật.
Vừa rồi cách làm của Đinh Dũng trong mắt Hồ Đông Hải đã thuyết phục được Hồ Đông Hải.
Một người có y thuật cao siêu lại có phẩm chất như vậy, chẳng trách mà thị trưởng Lý vô cùng khen ngợi.
“Theo pháp luật quy định thì cậu phải viết một bản kiểm điểm thể hiện sự ăn năn hối cải, sau đó bồi thường tiền chữa trị cho đối phương”, sau khi nghĩ một hồi, Tạ Chính Mão mới ngập ngừng nói.
Ông ta không dám xử lý quá đáng với Đinh Dũng.
Mặc dù Hồ Đông Hải nói ông ta cứ xử theo pháp luật nhưng ông ta đương nhiên hiểu ý Hồ Đông Hải là gì.
Nghe vậy, Hồ Đông Hải gật đầu, quay lại nói với bốn người kia: “Bốn người các cậu ở lại đây, thay cậu Đinh nộp phí bồi thường tiền chữa trị và thuốc thang, còn nữa…dạy cho bọn họ một bài học cho nhớ”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...