“Muốn làm gì hả?”, anh Xà vuốt vuốt cằm nhìn Dương Phàm với bộ mặt dâm tà, nước dãi sắp chảy ra đến nơi: “Đương nhiên là muốn…”
Vốn dĩ anh Xà định trêu chọc Dương Phàm và Hàn Phương Nhiên nhưng hắn còn chưa nói xong thì hai tên đàn em đằng sau đã lên giọng: “Các người chiếm chỗ của anh Xà, còn dám hỏi chúng tôi muốn làm gì à? Đúng là hống hách.”
“Làm gì cơ?”, thấy tên đàn em nói vậy, mặt anh Xà biến sắc.
Hắn ta cau mày vỗ cho tên đàn em một cái rồi nói tiếp: “Hai đứa chúng mày sao lại ăn nói với người đẹp như thế được nhỉ?”
“Đúng vậy.
Các người ăn nói thế nào ấy chứ?”, nghe anh Xà nói vậy, Dương Phàm cũng hắng giọng rồi cười với anh Xà.
Thấy nụ cười đó của Dương Phàm, anh Xà chỉ biết nuốt nước bọt, cứ thế đưa mắt nhìn thân hình ngạo nghễ đẫy đà kia của Dương Phàm.
Hắn ta xoa xoa bàn tay rồi nói: “Thế nhưng… hai cô em xinh đẹp quả thật là chiếm chỗ của chúng tôi.
Dù gì cũng phải có lời giải thích chứ nhỉ?”
“Hả? Chúng tôi chiếm chỗ nào….”, Dương Phàm lặng người.
Vị trí này rõ ràng là Lâm Bân để lại cho Hàn Phương Nhiên, sao tự nhiên lại thành của bọn họ?
“Dù gì thì tôi cũng bôn ba trên đời nhiều rồi, có ai ở gần đây mà không biết đến cái tên Hắc Xà của tôi đâu?”, Hắc Xà xoa xoa cằm nhìn Dương Phàm thèm thuồng rồi nói với giọng điệu quái dị: “Các cô thế này đúng là không nể mặt tôi, thế này nhé, tôi cũng không làm khó các cô nữa.
Các cô đã muốn ăn ở đây thì chúng ta cùng ghép bàn, thế nào?”
“Đại ca, em thấy được đấy.
Em thích nhất là kết bạn với gái đẹp”, một gã đàn ông khác cười rồi kéo ghế và nói với Hắc Xà: “Đại ca, anh ngồi trước đi.”
“Ôi chao, hai cô em, lấy chỗ của anh rồi mà còn muốn chạy à?”, Hắc Xà thấy Hàn Phương Nhiên né tránh thì lạnh lùng lên tiếng.
Hắn vỗ bàn dữ dằn rồi nạt nộ: “Hôm nay không cho hai cô mở mắt ra mà nhìn thì các cô tưởng rằng Hắc Xà tôi đây rảnh đấy.”
“Mẹ kiếp, nhìn cái gì mà nhìn? Còn không mau cút đi?”, Hai gã đàn em đằng sau Hắc Xà cảm nhận được ánh mắt của Đinh Dũng thì lập tức mắng chửi.
Thấy cả ba tên hung hăng ép người quá đáng, Dương Phàm đã cầm luôn lấy ấm trà cổ trên bàn rồi hét lên: “Đánh người này, mọi người mau tới xem ba gã đàn ông này ức hiếp hai cô gái yếu đuối như chúng tôi”.
“Phương Nhiên, cậu không phải là quen với quản lý ở đây sao? Mau gọi anh ta tới đi”, Dương Phàm vừa hét vừa huých vào người Hàn Phương Nhiên, sau đó nhìn sang Đinh Dũng, tức tối nói: “Đinh Dũng, anh có phải là đàn ông không hả? Thấy vợ mình bị người ta ức hiếp mà còn không biết đứng ra à?”
“Ôi chao, tiểu tử, đây là vợ cậu à?”, Hắc Xà cau mày lại rồi nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt bất thiện: “Sao, cho anh mượn chơi một đêm nhé?”
“Anh… anh ngông cuồng quá rồi đấy”, Dương Phàm nghe thấy thì đột nhiên tức tối, cắn răng dụi gót chân.
Đúng lúc này Đinh Dũng đứng ra, anh nhìn ba tên du côn rồi lắc đầu: “Không phải, cô ta không phải là vợ tôi”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...