Chàng Rể Trường Sinh
Nghe nhân viên phục vụ kia nói vậy, Đinh Dũng chỉ cười nhạt rồi nheo mắt lại, nói tiếp: “Nếu có thì sao?”
“Nếu có thì tôi quỳ xuống gọi anh một tiếng ‘ông’.
Nhưng nếu không có thì anh phải cuộn lại như quả bóng, cút ngay khỏi chỗ chúng tôi.” Nhân viên phục vụ châm biếm.
Hắn ta thuộc làu làu thông tin của từng vị khách đến đây và chưa bao giờ nghe đến tên người nào là Tiểu Lục cả.
“Chuyện gì vậy?” Đúng lúc này, một cô gái mặc đồng phục đi tới cau mày lên tiếng nói.
Trông cô ta rất xinh đẹp, khuôn mặt trái xoan đường nét sắc sảo, làn da trắng ngần, lại thêm bộ đồng phục công sở trên người cô ta rất hợp với vóc dáng, trông hết sức phong cách.
“Quản lý, có một tên nghèo kiết xác muốn vào chỗ chúng ta tìm người.” Nhân viên phục vụ thấy cô gái thì đột nhiên nghiêm mặt trở lại và chỉ Đinh Dũng đang đứng ở cửa.
Nghe nhân viên kia nói lại, cô gái cau mày rồi nhìn về phía cửa.
Quỳnh Hi là quản lý của Thiên Hương Các.
Ngày nào cô ta cũng gặp đủ thể loại người, đương nhiên cũng có không ít người muốn vào Thiên Hương Các nhưng lại không có tiền đóng quỹ hội viên.
Cô ta nhìn Đinh Dũng một lượt và chẳng nhận ra anh có gì đặc biệt, chính vì vậy cô ta lên tiếng: “Xin lỗi quý khách, Hải Thiên Các chúng tôi làm theo quy định hội viên…”
“Tôi chỉ đến tìm người, có người hẹn tôi tới Hải Thiên Các này.” Đinh Dũng ngắt lời Quỳnh Hi.
Anh hít vào một hơi thật sâu rồi lạnh lùng nói: “Cho nên, phiền hai người đi báo giúp tôi một tiếng.”
“Hả?” Quỳnh Hi lặng người.
Cô ta nhìn bộ dạng thẳng thắn đó của Đinh Dũng rồi tỏ vẻ kinh ngạc, và lại nhìn nhân viên phục vụ đang đứng sau mình rồi mới lên tiếng hỏi: “Là vậy sao?”
“Chuyện này…” Nhân viên phục vụ mặt mày trắng bệch.
Hắn trợn tròn mắt lên nhìn Đinh Dũng rồi mới nói tiếp: “Quản lý, người mà anh ta muốn tìm tên là Tiểu Lục.
Khách hàng của chúng ta đều là những người có thân phận cao quý.
Làm gì có ai tên là Tiểu Lục, cho nên tôi mới…”
Không đợi hắn ta nói xong, khuôn mặt Quỳnh Hi chợt biến sắc.
Cô ta cau mày rồi đột nhiên nhớ ra trên sổ hội viên hôm nay, cô ta đã nhìn thấy tên một vị khách.
Cô ta thở gấp rồi nói với Đinh Dũng: “Xin… xin đợi một lát.”
“Ừm? Vừa rồi cậu ta nói gì với anh ạ?” Quỳnh Hi thẫn thờ, ngay sau đó cô ta lập tức đổi thái độ rồi vội vàng hỏi lại.
Vừa rồi cô ta trông thấy thông tin của Kim Tiểu Lục, mặc dù không ghi chú thân phận cụ thể nhưng nhật ký người này nộp phí hội viên là một triệu nhân dân tệ thì với thân phận là hội viên hạng Hắc Kim đủ để thể hiện sự tôn quý của đối phương rồi.
“Đây, đây…” Gã nhân viên phục vụ đan tay lại với nhau rồi nhìn Đinh Dũng với vẻ mặt sợ hãi.
Hắn nghiến răng, quỳ phịch xuống đất và run rẩy lên tiếng: “Xin, xin lỗi, là cái mắt chó của tôi không biết nhìn người.
Xin anh đại nhân đại lượng tha cho tôi cái mạng này.”
Nếu bắt hắn quỳ trên đất gọi Đinh Dũng một câu ‘ông’ thì thật sự hắn không làm được.
Nhưng rõ ràng Đinh Dũng không muốn bỏ qua cho hắn.
Người có thể là hội viên ở đây thì tuyệt đối không phải là người mà hắn có thể đụng tới.
“Thôi, bỏ đi.” Thấy gã nhân viên phục vụ quỳ trên đất, Đinh Dũng lắc đầu bất lực rồi nói với Quỳnh Hi.
Mặc dù Quỳnh Hi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng thái độ của nhân viên phục vụ đó rất rõ ràng, chắc chắn vừa rồi hắn ta đã nói gì đó khiến Đinh Dũng khó nghe.
Do vậy cô ta vội vàng cúi người lên tiếng: “Thưa quý khách, xin quý khách yên tâm.
Lát nữa tôi sẽ xử lý cậu ta nghiêm khắc.”
“Ừm.” Đinh Dũng gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Rất nhanh chóng, Quỳnh Hi đã đưa Đinh Dũng tới nơi sâu nhất của Thiên Hương Các.
Ở cửa của căn phòng VIP với lối kiến trúc cổ xưa.
Trên biển tên của căn phòng này còn có bốn chữ như rồng bay phượng múa: “Thiên Tự Nhất Hiệu.”
“Người bạn của quý khách ở phòng này ạ.” Quỳnh Hi lại cúi người cười nói với Đinh Dũng và làm tư thế ‘mời’ bằng tay..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...