“Cái gì, ông nội gọi mau nghe đi!” Vừa biết ông lão Hàn gọi tới, Lâm Hồng Ngạn đã vui mừng ra mặt, vội vàng giục Hàn Phương Nhiên nghe máy.
Hàn Phương Nhiên cũng rất kích động, sữa cũng không uống mà vội vàng nghe máy, run run nói: “Ông à, con là Phương Nhiên”.
“Chào cô, tôi là Tiểu Uông, thư ký của chủ tịch Hàn, xin hỏi có phải cô Hàn Phương Nhiên không?” Giọng nói trong điện thoại không phải của ông lão Hàn mà là thư ký của ông.
Sau khi xác nhận người nghe máy là Hàn Phương Nhiên, thư ký của ông lão Hàn ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp: “Mười giờ sáng nay có cuộc họp quan trọng, chủ tịch bảo tôi thông báo cho cô”.
“Được, được, tôi nhất định sẽ tới đúng giờ!” Hàn Phương Nhiên vô cùng kích động, cuối cùng cũng gặp được ông nội rồi!
Thấy Hàn Phương Nhiên cúp máy, Đinh Dũng mới hỏi: “Sao rồi, ông nội có dặn dò gì à?”
“Ở đây có chỗ cho cậu nói chuyện sao?! Còn không mau đi rửa bát!” Lâm Hồng Ngạn hừ lạnh, quên hẳn bữa sáng vừa ăn khi nãy, bây giờ bà ta lại giống như có thâm thù đại hận với anh, lạnh lùng trừng mắt nhìn anh.
“Mẹ, mẹ đừng như vậy!” Hàn Phương Nhiên chau mày nhìn Đinh Dũng khó giấu nỗi phẫn khích trong lòng, vui mừng nói: “Ông nội bảo chúng ta tới tham gia cuộc họp của tập đoàn lúc mười giờ!”
“Thật sao?! Đúng là ông trời có mắt! Cuối cùng cũng có ngày cam lai!” Lâm Hồng Ngạn phấn khích đứng dậy, suýt nữa thì khoa chân múa tay, hứng thú được một lúc thì bà ta lại nói với Hàn Phương Nhiên: “Nhiên Nhiên, lần này con nhất định phải xả hận cho mẹ, nắm lấy cơ hội này gia nhập Hàn Thị!”
“Mẹ yên tâm đi, con nhất định sẽ cố gắng!” Hàn Phương Nhiên cũng rất vui, trước đây người nhà cô không thể nào gia nhập vào nội bộ gia tộc, nhất là tập đoàn Hàn Thị, doanh nghiệp lớn nhất thành phố Kim Châu, công ty nội thất Tú Thủy của Hàn Phương Nhiên là công ty con của tập đoàn Hàn Thị, nhưng một đồng vốn đầu tư cũng không có.
Rầm! Một âm thanh kinh hoàng vang lên theo sau tiếng phanh xe cọ sát mặt đường.
Chiếc xe tông mạnh vào chiếc Mercedes-Benz màu đen phía trước, khiến đuôi xe bị lõm một vết sâu!
“Xong rồi, xong rồi, đây là Mercedes-Benz đó, Hàn Thành Sơn, đồ chết tiệt nhà ông đúng là vô dụng, thành sự thì ít bại sự có thừa!” Lâm Hồng Ngạn xuống xe mắng luôn miệng, chuẩn bị mở lời thì nhìn thấy hai người đàn ông xăm trổ từ trên xe đi xuống, bà ta sợ hãi vội vàng quay vào trong.
“Ối trời ơi, tôi nói ông già này, ông bị mù hay lác mà chiếc xe to như vậy ở trước cũng không nhìn thấy? Xuống xe cho tôi, xuống xe!” Hai thanh niên xăm trổ đi tới trước xe đá một cái vào cửa rồi hét lên với Hàn Thành Sơn.
Hàn Thành Sơn đâu dám xuống, ông ta vội vàng quay lại nhìn Lâm Hồng Ngạn, kết quả lại bị Lâm Hồng Ngạn mắng: “Ông nhìn gì mà nhìn, đồ lão già vô dụng, còn không mau xuống nói chuyện với người ta, nếu không được thì mua bảo hiểm!”
“Tôi, tôi, tôi...” Hàn Thành Sơn cười gượng nhìn Hàn Phương Nhiên với ánh mắt cầu cứu, bảo ông ta đi thương lượng với hai người xăm trổ đó, ông ta không dám.
Hàn Phương Nhiên chau mày, vừa định xuống xe thì đột nhiên bị Lâm Hồng Ngạn ngăn lại, bà ta lo lắng nhìn Hàn Phương Nhiên nói: “Nhiên Nhiên, con không thể xuống, hai người này vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt lành gì, nhỡ may bọn họ thèm thuồng sắc đẹp của con thì làm sao!”
“Vậy, vậy chúng ta phải làm sao?” Hàn Phương Nhiên bất lực nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...