Chàng Rể Trường Sinh


Một đấm này khiến mặt Viên Thiếu Khang lõm vào luôn.

"Một đấm này là vì Phương Nhiên!", Đinh Dũng chậm rãi tiến lại gần, nhấc chân lên giẫm vào mặt Viên Thiếu Khang, lòng bàn chân di nhẹ, Viên Thiếu Khang bỗng chốc gào thét thảm thiết.

Viên Thiếu Khang bị Đinh Dũng giẫm dưới chân, hai mắt đỏ ngầu, tiếng gào thét phẫn nộ vang lên từ trong cổ họng, là cậu chủ của Bất động sản Âu Hào, bình thường hắn ta luôn là kẻ ở trên cao được người ta xu nịnh, hắn chưa bao giờ nghĩ có một ngày sẽ bị người ta giẫm dưới chân như rác, tùy ý sỉ nhục.

Nỗi nhục khiến Viên Thiếu Khang gần như sắp hôn mê.

Thấy Viên Thiếu Khang sắp bị Đinh Dũng đánh chết, Kỳ Thụy Phong chỉ có thể gắng gượng hét lên: "Đinh Dũng, tao bảo mày dừng tay, mày nghe thấy chưa?".

"Bảo ông dừng tay, mày là cái thá gì?", Đinh Dũng ngẩng phắt đầu lên, sát khí quanh người tỏa ra ngùn ngụt.

Sát khí ngập trời ập đến chỗ Kỳ Thụy Phong, bịch, bịch, bịch, Kỳ Thụy Phong không khống chế được bản thân liên tục lùi lại ba bước, sau đó gương mặt ngập vẻ hoảng sợ, thằng vô dụng Đinh Dũng này, sao lại có sát khí khủng khiếp thế này?
Yết hầu Kỳ Thụy Phong trượt lên xuống, hoảng loạn không thôi.


Nhưng hắn vẫn mạnh miệng nói: "Đinh Dũng, mày làm việc chẳng lẽ không nghĩ đến hậu quả sao? Cậu viên là con trai duy nhất của ông chủ Viên, nếu cậu ấy có mệnh hệ gì thì ông chủ Viên chắc chắn sẽ khiến cả nhà họ Hàn chúng mày chôn cùng cậu ấy!".

Kỳ Thụy Phong giờ chỉ có thế hi vọng Đinh Dũng sẽ kiêng dè tiếng tăm của Viên Thiên Hàng, dù sao người bản địa ở Kim Châu đều biết, Viên Thiên Hàng hồi trẻ làm gì để lập nghiệp.

"Viên Thiên Hàng? Ông ta là cái thá gì?", Đinh Dũng cười khẩy, sống hơn năm nghìn năm, uy hiếp là thứ anh không sợ nhất.

"Đinh Dũng, chẳng lẽ mày không biết, ông chủ Viên còn một thân phận khác sao? Ông ấy là Tam Đương Gia của Hội Hắc Mã, Hội Hắc Mã làm gì thì chắc mày biết rõ, mày có lẽ có thể ngăn được sự trả thù của ông chủ Viên nhưng sự trả thù của Hội Hắc Mã, chắc chắn mày không chống lại được!", thấy Viên Thiên Hàng không dọa được Đinh Dũng, Kỳ Thụy Phong cố giả vờ bình tĩnh, lại đưa Hội Hắc Mã ra, Hội Hắc Mã là bang hội xã hội đen lớn nhất Kim Châu, nghe đồn, Hội Hắc Mã có hơn ba nghìn thành viên, mấy nhân vật cốt cán của bang hội đều là người tàn nhẫn có tiếng trên giang hồ, đến cả Viên Thiên Hàng đến Hội Hắc Mã cũng chỉ có thể đứng thứ ba.

Người bình thường nghe thấy ba chữ Hội Hắc Mã thì đa phần đều sẽ sợ đến mức rã rời chân tay.

Nhưng Kỳ Thụy Phong không biết Đinh Dũng không phải người bình thường!
"Kỳ Thụy Phong, hôm nay mày đưa ông trời ra đây cũng không cứu được bọn mày đâu!", Đinh Dũng cười khẩy nói, thực ra lúc ở sảnh hội nghị, anh đã nhìn Kỳ Thụy Phong không vừa mắt, lúc ấy không tìm được cơ hội ra tay, giờ Kỳ Thụy Phong tự mình giơ mặt ra, thì anh phải nể mặt Kỳ Thụy Phong chứ.

Còn về Hội Hắc Mã? Nếu dám đến tìm anh thì Đinh Dũng cũng không ngại biến Hội Hắc Mã thành Hội Tử Mã!
"Mau vào trong cứu cậu Viên!", đúng lúc này, bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân vội vã, sau đó có người quát khẽ một tiếng.

Đinh Dũng hơi cau mày, không ngờ mới đó đã có người đến, anh nhìn Hàn Phương Nhiên đang nằm trên giường, suy nghĩ một lúc, nhanh chân đến chỗ cửa phòng, không thể để người khác thấy tình trạng này của Hàn Phương Nhiên, nếu không một khi truyền ra ngoài thì Hàn Phương Nhiên sẽ mang tiếng xấu mất.

Lúc này, bảy, tám bảo vệ vội vàng chạy đến, đúng lúc chạm mặt với Đinh Dũng đến cửa phòng, một bảo vệ đứng đầu ngay lập tức quát khẽ: "Cậu Viên đâu?".

"Đừng nói chỉ mấy bảo vệ các anh, kể cả ông trời có đến cũng đừng hòng dẫn hắn ta đi!", Đinh Dũng khoanh tay trước ngực, lạnh lùng nhìn đội trưởng đội bảo vệ, lạnh nhạt nói: "Không muốn chết, thì cút cho tôi!".

"Cậu!", đội trưởng đội bảo vệ bình thường làm gì bị mắng như vậy bao giờ, hắn ta không còn mặt mũi nào cả, đang định mở miệng phẫn nộ thì đột nhiên trong phòng vang lên tiếng kêu cứu: "Mau cứu tôi, bắt thằng khốn này cho tôi!".


Nghe thấy tiếng kêu cứu của Viên Thiếu Khang, đội trưởng bảo vệ kia biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ hung ác, đột nhiên hắn ta giơ tay ra như đại bàng xòe móng tóm cổ Đinh Dũng, đồng thời hét to: "Cậu Viên đừng sốt ruột, chúng tôi bắt thằng ranh này đây!".

Thấy đội trưởng bảo vệ ra tay, mắt Đinh Dũng thoáng qua vẻ kinh ngạc, không ngờ tên đội trưởng bảo vệ này lại biết võ, nhưng Ưng Trảo Công luyện chưa được ba phần này căn bản không phải là đối thủ của Đinh Dũng, Đinh Dũng chỉ hơi nghiêng người, đã tránh thoát được Ưng Trảo, cùng lúc đó đó một bàn tay tóm chặt lấy Ưng Trảo, vặn mạnh!
"Á!!!", đội trưởng bảo vệ vừa nãy còn hung ác bỗng nhiên trợn trừng mắt, trán toát mồ hôi hột, hắn nhìn chằm chằm vào Đinh Dũng, còn chưa kịp mở miệng đã thấy Đinh Dũng hất mạnh một cái, sau đó cổ tay hắn có cảm giác đau đớn dữ dội.

Những bảo vệ khác thấy đội trưởng đánh nhau với Đinh Dũng, đương nhiên không dám đứng chơi, cùng nhau xông lên, Đinh Dũng thấy thế chỉ cười khẩy một tiếng, những người bình thường này còn chưa từng luyện võ, một người hay một nhóm người với anh mà nói chẳng khác gì mấy.

Lúc sau, Đinh Dũng đạp một phát lên cổ đội trưởng, đá hắn bay ra xa, đập mạnh vào tường hành lang của căn phòng, sau đó anh giận giữ ra tay, mỗi cú đấm, cái đá đều như ăn sâu vào thịt, chỉ thoáng cái, trong ánh mắt bàng hoàng của đội trưởng đội bảo vệ, anh đã nhẹ nhàng hạ gục bảy, tám bảo vệ.

"Tôi nói lại một lần nữa, không muốn chết thì cút ngay!", Đinh Dũng nheo mắt nhìn đội trưởng bảo vệ một cái, sau đó xoay người bước vào căn phòng, vừa vào cửa cơ thể bỗng chốc khựng lại, không quay đầu lạnh nhạt nói: "Tôi không muốn chuyện hôm nay bị đồn ra ngoài, nếu không...!đừng trách tôi ác!".

Sau khi nghe Đinh Dũng nói, đội trưởng đội bảo vệ như được đại xá, vội vàng bò dậy, dẫn bảy, tám tên bảo vệ bị đánh cho mặt mũi bầm dập rời khỏi tầng tám như chạy trốn.

"Anh, anh đừng lại đây!", Kỳ Thụy Phong chứng kiến cả quá trình rõ ràng bị dọa hết hồn rồi, thấy Đinh Dũng về thì bất giác nuốt nước miếng.

"Lát nữa sẽ xử lý bọn mày!", Đinh Dũng lạnh lùng hừ một tiếng, đạp Kỳ Thụy Phong ngã lăn quay, rồi lại đá mạnh thêm mấy cái, thế mới xả được giận, sau đó anh đi đến chỗ Hàn Phương Nhiên.


"Ông xã...".

Anh vừa cúi người định bế Hàn Phương Nhiên lên thì lại bị cơ thể mềm mại, gợi cảm cuốn lấy, ánh mắt Hàn Phương Nhiên mơ màng, gương mặt ửng hồng, cánh môi đỏ mọng quyến rũ hơi run rẩy, phát ra âm thanh mê người.

"Bà xã, em sao thế?", Đinh Dũng ôm lấy vòng eo thon thả của Hàn Phương Nhiên, lúc trước anh không để ý, giờ xem ra Hàn Phương Nhiên rõ ràng đã bị chuốc thuốc.

"Hic, hic, em...!xin lỗi anh...", Đinh Dũng không hỏi còn đỡ, vừa hỏi Hàn Phương Nhiên đã đâm sầm vào lòng anh khóc nức nở.

Đinh Dũng vội vàng vỗ lưng Hàn Phương Nhiên, dịu dàng an ủi: "Là anh có lỗi với em, anh đến muộn rồi, anh không bảo vệ em tốt, là anh sai...".

Đinh Dũng còn muốn nói nữa, nhưng đôi môi đỏ mọng ấm áp đã sáp lại, hôn lên môi anh.

"Ông xã, em muốn...", Hàn Phương Nhiên ôm chặt Đinh Dũng, cuốn lấy Đinh Dũng như bạnh tuộc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui