**********
Chương 71: Đạp nước đến.
“Cái gì? Tần Liên Tâm thực sự đưa cha mẹ cô ta đến đưa sính lễ sao?”Dương Thục Thanh có chút không dám tin, hỏi.
Nếu chuyện này là thật thì chỗ sính lễ này đúng là quá lớn, ít nhất cũng phải 20 chiếc xe, cô đưa bao nhiêu thân nhân họ hàng đến đây vậy chứ.
Con trai tôi lại có giá đến vậy sao? “Đúng vậy, trở về tiệm, mẹ với cha chỉ cần ngồi chờ mà nhận sính lễ thôi.
Diệp Thiên nói xong liền dẫn mẹ đến tiệm mì của mình.
Chẳng lẽ chuyện của Diệp Thiên và Tần Liên Tâm thực sự thành rồi sao? Đôi lông mày của Lâm Khả Khả cau chặt lại.
Lâm Cửu Kiệt ậm ừ: “Làm gì có chuyện có sính lễ long trọng như thế, tên họ Diệp đó cũng đâu phải công tử giàu có gì, theo tôi thấy á, chắc chắn là đoàn xe rước dâu đi ngang qua thôi.” “Chắc chắn là đoàn xe rước dâu, tên họ Diệp làm gì có giá đến thế.
“Tôi cũng nghĩ là đoàn xe rước dâu, nhiều xe như thế nếu đến đưa sính lễ thì hơi quá.
Nên chắc chắn không thể là đoàn xe đưa sính lễ đến nhà họ Diệp
Thấy Diệp Thiên lừa mẹ hắn, Thục Thanh sợ mình vui mừng mất công!
Mặc dù mấy người hàng xóm miệng nói như vậy, nhưng không hẹn mà cùng nhìn về hướng tiệm mỳ.
“Diệu Hoa, hình như con nhỏ Tần Liên Tâm cùng cha mẹ đến đưa sính lễ cho chúng ta đó.” Dương Thục Thanh vừa bước vào trong tiệm mì dã nóng lòng nói với Diệp Diệu Hoa đang đeo tạp dề bưng mì cho khách.
“Cái gì? Thực sự đến đây sao?” Diệp Diệu Hoa ngẩn người, nhìn lại cách ăn mặc của mình, càng nhìn càng thấy không hài lòng chút nào, sợ mình sẽ làm mất mặt con trai.
“Còn ngẩn người đứng đó làm gì nữa, mau tháo tạp dề xuống” Dương Thục Thanh vừa nói, đồng thời tay cũng giúp chồng cởi bỏ tạp dề, vừa chỉnh đốn lại quần áo, vừa lau mồ hôi trên mặt ông, sợ khi gặp mặt con dâu và nhà thông gia sẽ đem đến hình ảnh không được đẹp.
Đương nhiên, đây cũng là lần đầu đôi phu thê gặp mặt hai nhà thông gia nên cũng có chút căng thẳng, đừng nói đến sính lễ của Diệp Thiên và Trương Thủy Đồng, đến mặt mũi đôi vợ chồng sắp cưới còn còn chưa thấy lần nào.
“Vợ chồng nhà họ Diệp, nhìn họ kích động như vậy, khéo đoàn xe đó là đoàn rước dâu nhà người khác đi qua, chứ làm gì có chuyện đến đưa sính lễ cho họ chứ”Bà già mập mạp khuôn mặt đầy chế giễu cười nói.
“Nhà họ Diệp các người cũng không phải danh gia vọng tộc gì, thiên kim tiểu thư Tần Liên Tâm có thể cùng cha mẹ mang sính lễ đến đã là tốt lắm rồi, làm gì có chuyện còn dẫn theo cả đoàn người họ hàng thân thích đến chứ.
Đó chắc chắn không phải là đoàn xe mang sinh lễ đến đâu.” Có người lên tiếng nói.
Dương Thục Thanh nghe xong cũng cảm thấy có lý, có khi nào là đoàn xe rước dâu đi qua không?
Diệp Diệu Hoa có chút bất mãn hừ một tiếng: “Nhà họ Diệp chúng tôi sao lại không phải danh gia vọng tộc chứ? Nếu lúc đó không phải cha tôi không cho phép tôi và Thục Thanh ở bên nhau, chúng tôi đã không rời khỏi nhà họ Diệp, giờ Tiểu Thiên đã là đứa cháu đích tôn quý hóa của nhà họ Diệp rồi.
Đương nhiên, ông không định nói với Diệp Thiên chuyện này.
Thực ra trải qua một cuộc sống bình yên thế này còn thấy thoải mái hơn sống một cuộc sống giàu sang mà ẩn giấu nhiều mưu mô kia nhiều
Đột nhiên, bên ngoài trở nên náo động.
“Dừng lại rồi, đoàn xe đó dừng lại trước cửa tiệm nhà họ Diệp rồi.” “Trời đất ơi!.
Thực sự mang sinh lễ đến nhà họ Diệp thật sao?” “Ôi mẹ ơi! Nếu đúng là mang sính lễ thì đây đúng là chuyện lạ tày trời!”
Lâm Cường Kiên có chút bối rối, chậm rãi đi về phía một chiếc Rolls Royce ở giữa đội.
Ngay sau đó, cửa của ghế phụ Rolls-Royce mở ra.
Một cái bóng tuyệt đẹp làm đôi mắt như được làm bằng hợp kim titan 24K của Lâm Cường Kiên lóe lên.
"Tần...!Tần tiểu thư?" “Bác trai, cháu gặp lại bác rồi.” Tần Liên Tâm cười chào hỏi Lâm Cường Kiên.
Lâm Cường Kiên đột nhiên đi về phía trước với nụ cười trên môi, hỏi: "Cô Tần, sao lại ở đây?" "Bác trai, ngày hôm qua Diệp Thiên và cháu đã nhận được giấy đăng ký kết hôn.
Hôm nay, cháu đưa bố mẹ đến tặng bố mẹ chồng chút sính lễ." Tần Liên Tâm cười đáp một tiếng, sau đó cùng một người phụ nữ quý phái đi vào trong quán mì.
Lâm Cường Kiên mỉm cười cứng nhắc, hóa đá ở đó, giống như một bức tượng.
Cô thực sự mang sính lễ đến nhà họ Diệp!
Lâm Khả Khả đã nhìn thấy hết cảnh này.
Lập tức cười "Tôi và Diệp Thiên đúng là có duyên nhưng không có khổ.
phận."
Bên trong quán mỳ.
“Vợ chồng ông Diệp, con dâu của ông đưa cha mẹ đến mang sính lễ đến này” Một người đàn ông chạy vào quán mỳ nói.
“Thật thật sự mang sính lễ đến đây sao?” Vợ chồng Diệp Diệu Hoa vừa hồi hộp vừa mừng rỡ.
Chẳng mấy chốc, đám đông trong tiệm mì đã giải tán, Tần Liên Tâm bước vào tiệm mì cùng với cha mẹ, em trai và hai mươi lẻ người khiêng chiếc hộp.
Là cô gái Tần Liên Tâm đó! Đó thực sự là cô ấy!
Vợ chồng Diệp Diệu Hoa vừa nhìn thoáng qua đã nhận ra Tầm Liên Tâm, trong lòng vui mừng khôn xiết.
Ngay lúc này, Tần Liên Tâm chạy tới, ôm lấy cánh tay Diệp Thiên, cười ngượng ngùng gọi ba mẹ Diệp Thiên hai chữ: "Ba, mẹ."
Tất cả mọi người choáng váng!
Trực tiếp gọi ba mẹ sao?
Diệp Diệu Hoa và vợ đều choáng váng, hạnh phúc đến mức không thể nói nên lời.
Tiếng ba mẹ cất lên ngọt ngào, hay như vậy, chắc chắn sẽ là con dâu ngoan! “Ba, mẹ, Liên Tâm gọi hai người.
Diệp Thiên nhắc nhở.
Hai vợ chồng Diệp Diệu Hoa vừa định thần lại, khuôn mặt nở rộ vui mừng, không ngừng gật đầu chào lại "Ừ ừ!" “Ông bà thông gia, tôi là mẹ của Liên Tâm - Lý Tuệ Trân, và cha của Liên Tâm là Tần Vĩnh Niên.
Mẹ của Tần Liên Tâm chỉ về phía người đàn ông lịch lãm bên cạnh cười.
“Thông gia.” Tần Vĩnh Niên đưa tay ra.
“Thông thông gia.” Diệp Diệu Hoa không ngờ thái độ của phía nhà nữ lại tốt như vậy, hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của ông.
Ông nhanh chóng rút tay ra khỏi chiếc quần dài ở hai bên đùi, lau mồ hôi lạnh trên lòng bàn tay vì căng thẳng rồi mới dám bắt tay ông thông gia.
“Bác trai, bác gái cháu là anh vợ của Diệp Hoa, Tần Lâm Văn.
Chúng ta đã gặp nhau ở nhà hàng hải sản, cháu còn làm đổ bàn của bác.
Bác trai bác gái chắc vẫn nhớ chứ?” Tần Lâm Văn gãi đầu cười.
"Nhớ, nhớ chứ.
Kí ức vẫn còn sâu đậm lắm." “Thằng nhóc thổi này, mau xin lỗi bác trai bác gái mau”Lý Tuệ Trân nhàn nhạt nhìn Tần Lâm Văn nói.
“Bác trai, bác gái, hậu bối đến đây sẽ đền bù cho hai người.
Từ nay chúng ta là một gia đình rồi.” Tần Lâm Văn cúi xuống.
“Không cần khách sáo, không cần khách sáo.” Diệp Diệu Hoa đỡ Tần Lâm Văn lên.
"Bác gái, cháu là Tần Liên Hỉ, chị dâu của Diệp Thiên..." "Bác gái, cháu là Tần Liên Phi,...!"Bác trai, bác gái, cháu là Tần Lạc Nhiên...!
Chỉ có một nam nhà họ Tần là Tần Lâm Văn, nhưng lại có rất nhiều nữ, tổng cộng Tần Liên Tâm có sáu chị em, ba người đang đi du học.
Còn các chị của Tần Liên Tâm đều từ 16 đến 22 tuổi, đều trắng trẻo, xinh đẹp khiến tất ca rmoij người ở đó phải ngỡ ngàng.
Hàng xóm láng giềng đều trợn tròn mắt.
Họ có cảm giác Diệp Thiên đã rơi vào nữ nhi quốc rồi.
Sau vài câu chào hỏi, mọi người đã trở nên quen thuộc rất nhiều, và sự căng thẳng của vợ chồng Diệp Diệu Hoa ngay lập tức được giải tỏa.
Họ chỉ nghĩ rằng không chỉ con dâu tốt mà bên thông gia cũng tốt, đến tất cả các thành viên trong họ hàng, gia đình cũng đều rất tốt.
Vốn dĩ hai vợ chồng lo lắng rằng Diệp Thiên sẽ bị bắt nạt khi bước vào gia đình này, nhưng giờ phút này, những lo lắng ban đầu đã bị hai vợ chồng vứt bỏ lại đằng sau.
Diệp Thiên không những sẽ không bị bắt nạt mà còn có thân phận khá tốt, nếu không, anh rể và chị dâu sao có thể lễ phép với hắn đến vậy?
Diễn sao? Không thể nào! “Liên, mau đến đọc danh sách quà tặng.” Tần Vĩnh Niên đột ngột ra lệnh.
“Vâng thưa ba!" Tần Liên Tâm mỉm cười, lấy ra danh sách quà tặng, nhướn cổ, nói với giọng điệu rất tự phụ: "Một căn biệt thự ven sông Vịnh Yulong.
Giá trong nước là 36 tỉ" "Bentley Mulsanne, giá đẩy đủ 8 tỉ "Một đôi vòng tay bằng ngọc xanh hoàng đế, trị giá 60 "Một đôi hoa tai ngọc lục bảo, trị giá 6 tỉ." "Một cặp đồng hồ Patek Philippe, trị giá 4 tỉ." "Một ngàn lượng vàng.
"Một thẻ ngân hàng, một tỷ tiền gửi"
Tần Liên Tâm đọc xong danh sách quà tặng, toàn bộ hàng xóm láng giềng hóa đá đá, cả quán mì đều im lặng.
Giống như các chiến binh đất nung và ngựa thời nhà Tần.
Trong đó có một số món quà được rút ra từ sính lễ mà Đỗ Đức Trọng tặng vào ngày hôm đó, chẳng hạn như vòng tay ngọc bích, hoa tại và vàng.
Sau khi Tần Chí Thanh yêu cầu quản gia tính toán tổng giá trị sinh lễ của Đỗ Đức Trọng và ông Kim Thiện Hùng là 100 tỉ.
Vì vậy, vì lợi ích của thể diện, danh sách quà tặng do Tần Chí Thanh sắp xếp, tổng trị giá hơn 10 tỉ, coi như trả lại toàn bộ số quà của Đỗ Đức Trọng và Kim Thiên Hùng cho Diệp Thiên, nhà họ Tần còn rót thêm vài tỉ vào, để khỏi phát tán ra ngoài khiến mọi người cười nhạo, nói nhà Tần không mất chút tiền nào, còn lấy của nhà người ta mấy tỉ.
“Nhà họ Diệp sắp rời khỏi khu dân cư, sống một cuộc sống giàu sang rồi!” Lâm Cường Kiên ghen tị, đố kị hét lên.
Bà con lối xóm lúc này mới hoàn hồn, nhìn gia đình ba người của Diệp Thiên với vẻ mặt thất thần.
Họ biết rằng kể từ hôm nay, họ không còn được ăn tôi mì nước lèo trong vắt do vợ chồng ông Diệp nấu trên đường Farmer Road, và Diệp Thiên cũng không còn là trò đùa nữa, đột nhiên từng người một như mất hồn.
Thật trống rỗng.
Đây là tình cảm giữa những người hàng xóm, ngày thường hay cãi vã, đùa giỡn, mắng chửi nhau, tự dưng lại mất gia đình như vậy, không ai không cảm thấy khó chịu.
Diệp Thiên dường như nhìn thấu bọn họ, đột nhiên mở ra một cái hộp bằng gạch vàng, lớn tiếng quát: "Mời tới, đừng kêu khóc, mỗi người lấy một viên gạch vàng về làm gối ngủ."
Ngay sau khi những lời này phát ra, không khí trở nên sôi nổi.
Bà con lối xóm dang tay như người tị nạn chờ cháo.
Diệp Thiên đưa cho mỗi người một viên gạch vàng nặng một ký, tổng cộng hơn một trăm viên, hàng xóm láng giềng mặt ai nấy tươi cười như hoa.
Bạn biết đấy, viên gạch vàng này có thể được bán với giá 27 triệu.
Sau đó là một bước chuyển lớn, cuối cùng bố mẹ của Diệp Thiên cũng dọn vào biệt thự sang trọng, bận rộn đến tận 8 giờ tối.
Lúc này, trên một bãi biển ở Giang Châu, bảy tám người đàn ông đang đứng dưới màn đêm, nhìn ra biển, như đang đợi thuyền.
“Tính theo thời gian, vào thời điểm này, các cao thủ do Hồng Môn phải đi giết Kim Thiên Hùng lẽ ra đã đến.” Ngụy Thông liếc nhìn thời gian điện thoại rồi nói.
"Quái lạ, tại sao còn không thấy bóng dáng của con tàu? Chẳng lẽ là cảnh sát hàng hải chặn lại?" Ông lão lưng gù cau mày trầm tư.
Đột nhiên, có người gọi.
"Nhìn kìa, thưa ngài! Ba người ở đằng kia đang bước qua bien!"
Ngụy Thông liền theo ánh sáng của đèn pin, nhìn thấy ba bóng người giảm trên mặt biển bao la, lao tới nhẹ như chim én.
"Chủ nhân! Người tiến vào trạng thái biến hóa có thể đi trên mặt nước! Ba người này đều là cao thủ về trạng thái biến hóa!" Ông lão kêu lên.
Ngụy Thông mừng rỡ lập tức cười lớn.
"Ba vị sư phụ tới giúp ta, không cần phải lo lắng Kim Thiên Hạo không chết, để xem xem lần này nhà họ Tần có bị diệt hay không!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...