Chàng Rể Trùng Sinh


“Ý ngươi là gì?”
Trong một thoáng, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Diệp Thiên.

Ra một cú đấm mạnh nghĩa là gì?
Không lẽ...!Hắn ta muốn chơi Ngụy thiếu một vố sao?
Mọi người đều tỏ ra nghi hoặc.

Hắn không phải là tên bần hèn và tội nghiệp trong lời nói của Ngụy thiếu sao? Có đủ tài lực để cùng Ngụy thiếu so đấu không? Hay là hắn muốn cho Ngụy thiếu phải bỏ ra nhiều tiền, dùng mấy triệu nữa mới chiến thắng?
Ngụy Tiến Phúc cũng sửng sốt, sau đó nở nụ cười: “Ngươi đây là muốn cùng ta khai chiến đúng không, tốt, rất tốt, nhưng ta có một điều kiện người cần phải chấp nhận!” “Điều kiện gì?” Diệp Thiên hỏi.

Ngụy Tiến Phúc nói: “Ta đã khẳng định, đêm nay rượu nữ vương sẽ là của ta rồi, hiện tại.

Hiện tại ta đã ra giá 2 triệu.

Ngươi có thể đấu với ta, nhưng ai thua thì phải chịu phụ giá cho bên kia” “Nghĩa là nếu ta dành được rượu nữ hoàng với giá 5 triệu thì ngươi phải phụ giá cho ta 30% số tiền đó.

Nếu không thì người kêu loạn giả lên bảy tám triệu thì không phải tay đây phải chịu tổn thất lớn rồi sao?” “Được thôi, nếu người đã chủ động đưa tiền ra, ta đương nhiên cầu còn không được." Diệp Thiên cười nói.

Hắn chính là muốn đối đầu với Ngụy Tiến Phúc, thuận tiện cũng nhằm luôn vào mặt bọn Trương Thủy Đồng, mặc kệ là dùng tới bao nhiêu tiền, rượu nữ hoàng là hắn uống chắc, phải phế Ngụy Tiến Phúc.

Đả kích lên niềm kiêu ngạo của hắn, đồng thời cũng khiến hắn ta không dám ngẩng đầu trước mặt vợ và em vợ tương lai, cho nên dù là 100 triệu hay thậm chí 300, 500 triệu thì hắn đều tới phế Ngụy Tiến Phúc.

Không có biện pháp.

Hơn ba tỷ người sẽ bị mốc trên tài khoản và sẽ mất rất nhiều tiền.

Cho nên hắn nắm chắc thắng lợi, Ngụy Tiến Phúc đưa ra điều kiện này rõ ràng là phải đưa tiền cho Diệp Thiên hån.

“Tên nghèo bần hèn, ai đưa tiền cho ai còn không biết đâu!” Ngụy Tiến Phúc cười lạnh, sau đó nhìn về phía Tần
Liên Tâm, hỏi: “Tần Liên Tâm, ngươi đảm bảo không? Ta sợ cái loại nghèo hèn này khi đó lấy không ra tiền trả cho ta.

“Đảm bảo!” Tần Liên Tâm lớn tiếng đáp lại, cô cũng có tính khí, Ngụy Tiến Phúc đã làm cô chán ghét tới cực điểm rồi, nên cô cũng không chịu thua kém.

“Nếu người chịu đảm bảo ta liền yên tâm rồi.” Ngụy Tiến Phúc đắc ý nói, cứ như vậy Diệp Thiên không lấy ra tiền, hắn liền đưa ra ý muốn có Tần Liên Tâm.

“Đúng rồi tên bần hèn, ai thua thì quỳ xuống cho người kia tát một cái, như thế nào?” Ngụy Tiến Phúc đột nhiên lại đề ra cái điều kiện.


Hắn chưa quên vài ngày trước, Tế Nhân đường khai trương bị Kim Thiện Hùng đánh cho một cái tát, muốn đánh lại Kim Thiện Hùng là chuyện không có khả năng, cho nên hắn liền muốn trả lại cái tát cho Diệp Thiên vậy.

“Được a" Diệp Thiên đồng ý không chút do dự.

“Ha ha.

Vậy ngươi liền chuẩn bị quỳ xuống chờ ta tát đi!” Ngụy Tiến Phúc thoài mái cười ha hả.

“Phế vật, người còn định ra cú đấm mạnh a, ta phải xem cú đấm của người mạnh tới bao nhiêu" Trương Thủy Đồng bộ dáng đang xem náo nhiệt, cười khẩy nói.

“Vậy ngươi hãy rửa sạch tại rồi nghe cho rõ." Diệp Thiên cười nhạo một tiếng, ngang nhiên kêu ra một cái giá trên trời: “Mười triệu!”
Ách!
Tất cả mọi người có mặt ở đây.

Bao gồm cả Bạch Mẫu Đan và Tần Liên Tâm, tất cả đều khiếp sợ.

“Mười triệu?”
Mọi người đều nhìn về Diệp Thiên với ánh mắt kinh hãi.

Hai triệu đã đủ dọa người, hắn lại dùng một lần tăng giá tám triệu.

“Trời ơi! Hắn ta rất giàu có sao?”
Nội tâm nhiều người chấn động không thôi.

Ngụy Tiến Phúc cười đến cứng đờ, như biến thành một pho tượng tại đường trường.

Tên này, cứ như vậy chơi lớn sao?
Cái mức giá này đã làm Ngụy Tiến Phúc khóc không ra nước mắt, tiến thoái lưỡng nan.

Nếu thắng, cũng tổn thất quá lớn, chỉ là một ly rượu.

Lập tức liền đưa ra cái giá trên trời như vậy cũng không nhiều người dám làm.

Nếu thua, phải cho hẳn 30% tiền, còn phải quỳ xuống để hắn tát một cái, gã đường đường là Ngụy thiếu gia mà không đấu nổi sao! Kết quả là, hắn nghiến răng một cái, hét lên một giá: “Mười một triệu!”
Lại chưa từng nghĩ tới âm thanh của hắn vừa ra, Diệp Thiên theo sát sau đó hồ lên một cái giá trên trời cao: "20 triệu!" “Một tràng ồ lên!” “Trời ơi! Cái tên này cũng quá chịu chơi đi! Mỗi lần kêu là tăng lên cả chục triệu.


Chắc trong nhà có rất nhiều tiền mới có khí thế như vậy a!” “Quá tuyệt vời! Hắn đây là muốn bức ép Ngụy thiếu!” “Đấu giá hội ta cũng tham gia không ít, gặp qua không ít người chịu chơi, nhưng chưa bao giờ gặp qua người chịu chơi tới như vậy, quả thực không xem tiền ra gì.

Bội phục, tại hạ bội phục!”
Người xem náo nhiệt điều kinh ngạt cảm thán.

“Chó má, người Nam Việt quá điên cuồng!”
Một số người nước ngoài đều bị chấn động, nghẹn họng nhìn.

“Quá đẹp! cú đấm nặng này của Thiên ca thật đã! Đem Ngụy Tiến Phúc đánh cho choáng váng! Ha ha!!!” Tần Liệt mừng như điên kêu lên.

Chỉ có Tần Liên Tâm trong lòng vẫn không dao động, cảm tẩy lần này tuy nhiên có thể hung hăng đánh một trận, nhưng bỏ ra cái giá thật sự quá lớn, bất quá nghĩ đến giữa trưa từ Trần Thiếu Vũ kia kiếm được một trăm triệu, nàng cũng không đau lòng, dù sao đây cũng là tiền của người khác.

“Làm sao bây giờ Ngụy thiếu? Đấu hay là không đấu với hắn?” Đám người bên cạnh không biết làm sao hỏi.

Ngụy Tiến Phúc không đáp lời, trong lòng đang suy xét.

Nhưng sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Vì một ly rượu mà bay hết mấy chục triệu, mặc cho ai đều đau, chỉ có Diệp Thiên loại sống mấy trăm ngàn năm lão quái vật, đã sớm xem nhẹ tiền tài cùng quyền thế.

Theo đuổi chính là tự tại, vui vẻ là được, không ngại xài bao nhiêu tiền, dù sao thì hắn rất có bản lĩnh kím tiền.

"Mẹ nó!" Ông mày bất chấp giá nào!" Trải qua suy nghĩ cặn kẽ, Ngụy Tiến Phúc quyết định chơi lớn, liền hô lên: "25 triệu!"
Hắn cho rằng cái giá này vừa ra sẽ đánh bại được Diệp
Thiên.

Kết quả Diệp Thiên Lại cho hắn đòn cảnh cáo: "30 triệu!"
Ngụy Tiến Phúc vô lực nằm liệt trên ghế sô pha, trên đầu toát ra mồ hôi lạnh.

"Này bức ép là muốn hút nhiều máu của ta a!"
Lúc donate cho nữ streamer 8 triệu thì học đã bàn là để hắn chơi một tháng.

Nên hắn chiếu mà không đau không ngứa gì, chỉ uống một ly rượu thôi.


Nhiều lắm thì xem lại cái kênh phải tốn và chục triệu để vào, nghĩ thế nào hắn cũng đều cảm thấy có lời.

Thậm chí hắn còn bắt đầu hối hận vì làm quá lố.

Nếu không thì đêm nay hắn có thể giành lấy rượu nữ vương và cũng có thể rút lui.

Nhưng mà lời nói dóc đã truyền ra, còn nói là sẽ cho đối phương 30% tiền, còn quý với đối phương và để cho hắn đánh một cái tát.

Có thêm hai cái điều kiện phụ này thì hắn là lui lại là vực sâu mà đi tới cũng là vực sâu.

Có thể nói là tự mình cắt đứt đường lui của mình.

Hắn còn tưởng là bảy tám triệu là có thu phục, không ngờ là ra ba chục triệu, lại thêm năm chục triệu cũng không thể làm được.

Số này cũng đủ mua một chiếc Bugatti Veyron!
Ngay lúc này, Trương Thủy Đồng hét lên: “Đồ rác rưởi, ba mẹ mày còn ở trong căn phòng rách nát ở khu dân cư mà mày lại ở đây tiêu tiền bừa bãi, không sợ bị sét đánh sao?”
Cô còn muốn khuyên bảo Diệp Thiên.

“Hai ngày tới ba mẹ tôi sẽ được vào ở một căn nhà còn lớn hơn nhà của cô.

Cho nên cô đừng có làm bộ làm tịch mà khuyên bảo tôi.

Cô còn chưa có bản lĩnh đó” Diệp Thiên đáp lại.

“Hừ!” Trương Thủy Đòng cười lạnh lùng: “Hiệu Thuốc của anh vừa mới khai trương có vài ngày, cùng lắm cũng kiếm được vài trăm đến chục ngàn thôi, anh lấy tiền ở đâu ra mà mua nhà lớn? Đừng nghĩ là tôi không biết là anh tiền anh gọi đấu giá là Tần Liên Tâm ra giúp anh.

Đừng có ở đây mà phùng má giả người mập, như vậy cũng không thay đổi được sự thật là anh nghèo nàn rách nát!”
Diệp Thiên khịt mũi xem thường: “Người lừa mình dối người chính là cô.

Tôi có bao nhiêu tiền cũng không phải người phụ nữ ngực to mà không có não như cô có thể tưởng tượng được.

Không tin thì bậy giờ cô cởi hết đi, tôi sẽ lập tức cho cô năm chục triệu.

Nếu là cô cảm thấy không đủ thì tôi cho cô một trăm triệu cũng được.

Người có tiền thì có thể hống hách như vậy đấy, cũng không có cách nào.

Chỉ là cô có dám làm hay không thôi.” “Anh anh anh..." Trương Thủy Đồng bị sắc đến nỗi ngực rung mạnh lên, như sắp nhảy luôn ra ngoài.

Không nói dóc anh sẽ chết à!
Phốc!
Tần Liên Tâm bật cười, cô cảm thấy Diệp Thiên nói dóc cũng thật đáng yêu.


“Ngụy Tiến Phúc, anh còn suy nghĩ gì, ba triệu này anh có theo hay không.

Không theo thì quỳ xuống làm cháu trai của anh Thiên của tôi.

Để anh ấy tát anh một cái để nhớ cho kỹ.

Tần Liên Tâm đắc ý mà kêu lên.

“Mẹ mày!” Ngụy Tiến Phúc bị chọc tức đến nhảy dngwj lên, điên cuồng hét lên.

“bốn triệu! Tao làm chết mày!!!”
Đây là cái giả lớn nhất gã có thể chịu được, vì mặt mũi gã cũng bất chấp tất cả.

Cùng lắm thì cạp đất một đoạn thời gian, ai bảo mình nói dõ quá lố làm gì?
Nhưng không ngờ là khi gã vừa nói ra thì Diệp Thiên lại thêm một triệu nữa: “Năm Triệu!”
Ngụy Tiến Phúc thật sự ngây như phổng, vẻ mặt không thiết sống nữa.

Bởi vì gã không thể gọi nữa, trong thẻ gã chỉ có năm ngàn vạn, đó chính là tiền tiêu vặt của hai tháng.

Còn nhưng người xem trò vui cũng đã sớm không nói nên lời.

Vì một chén rượu mà bỏ ra năm ngàn vạn, dù có là con trai của Gates thì cũng không thể nỡ làm vậy.

Bạch Mẫu Đan cũng rất giật mình.

Cô luôn nghĩ Diệp Thiên chỉ là người nói miệng, không ngờ hắn lại là vị khác mạnh nhất từ lúc Dạ Vị Ương khai trương đến nay.

Thậm chí cô còn nghĩ là vừa rồi mình cũng nhất thời mù mắt.

Đối đãi với một vị đại gia khiêm tốn như một tên con ông cháu cha.

Nhưng không có ai biết, Diệp Thiên dù có bỏ ra càng nhiều tiền hơn nữa, thì chốc nữa anh cũng kiếm trở về được, chắc chắn là lời chứ không lỗ.

Có lẽ là đợi một lúc rất lâu, Ngụy Tiến Phúc mới mở miệng nói chuyện, “Đừng có rễ rà, mau gọi giá đi.

Tôi rất vội, nếu là gọi không được thì gọi theo đồng đội heo của các ngươi đi, tao cột mười mấy người bọn mày lại đánh một trận”
Gọi cái giá thôi có cần phải khó khăn như vậy không.

Tôi muốn trở về ngủ với vợ có được không?
Kết quả hắn vừa nói ra câu này thì Hàn Nghỉ và Chim Trĩ đều bùng nổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui