Diệp Thiên thật không ngờ rằng tu vi bình thường lại đột phá ở thời khắc mấu chốt này, điều này đối với hắn mà nói quả đúng là trời hạn gặp mưa rào.
Nhưng mà, đối mặt với Vương Huyền Phong nửa bước nguyên anh như vậy, cho dù là toàn bộ tu vi của thần hải cảnh, cũng là không đủ để đối phó.
Dù sao cũng ròng rã cả một cảnh giới to lớn rồi.
Kết quả là, hắn liền đi xem thử xem có thể khống chế Thông Thiên Đỉnh hay không.
Kết quả vừa thử một cái, ha, thật đúng là có thể khống chế được.
Mặc dù không khống chế được hoàn toàn nhưng cấp bậc và phẩm chất của Thông Thiên Đỉnh đều rất cao.
Cho dù là không thể phát huy hoàn toàn sức mạnh của Thông Thiên Đỉnh, thì đối phó với toàn bộ tu sĩ kim đan viên mãn hạ phẩm vẫn là dư dả.
Cho nên, hắn mới sử dụng Thông Thiên Đỉnh.
"Cái gì! Pháp bảo tinh phẩm cấp sáu? Điều này sao có thể chứ?"
Vương Huyền Phong hoàn toàn sợ ngây người rồi!
Phải biết là toàn bộ Côn Luân cũng không có người nào có được pháp bảo đẳng cấp cao như vậy, mấy vị nguyên anh lão tổ của Thần Huyền Tông bọn họ chỉ có hai vị có được pháp bảo tinh phẩm.
Hơn nữa còn là một món cấp một, một món cấp hai.
Pháp bảo tinh phẩm cấp sáu thật là quá đỉnh rồi!
Ít nhất theo quan điểm của Vương Huyền Phong, nó tưởng chừng như là một sự tồn tại chống lại trời đất.
Thế cho nên toàn thân ông ta đều run rẩy hết lên, ở trước mặt pháp bảo đẳng cấp cao như vậy ông ta không run rẩy mới là lạ.
Có điều là ông ta cũng cảm thấy có khi nào đối phương lấy đồ giả ra hù dọa ông ta không.
Dù sao tinh phẩm cấp sáu có chút quá phi lý rồi.
"Ông nghĩ tôi đang đùa giỡn với ông hay sao?" Diệp Thiên lạnh lùng cười, bắt đầu niệm, thúc giục Thông Thiên Đỉnh.
Giây tiếp theo, Thông Thiên Đỉnh bay khỏi bàn tay của Diệp Thiên, miệng đỉnh hướng xuống, trong nháy mắt phóng to ra trăm vạn lần, đường kính của miệng đỉnh rộng hơn mười km, từ dưới nhìn hướng lên trên tựa như xuất hiện một ngôi sao đã tắt to lớn trong không gian trống rỗng, phát ra ánh sáng màu tím chói cả mắt, chữ màu vàng khắc bên trong dày đặc nhúc nhích, trong điềm lành mang theo sự tàn nhẫn, trong vẻ đẹp tuyệt mỹ mang theo sự huỷ diệt.
Đương nhiên, đây không phải trạng thái lớn nhất của Thông Thiên Đỉnh, lớn nhất đường kính có thể phóng to vượt qua một nghìn km, chỉ là tu vi của Diệp Thiên không cao, vẫn không thể điều khiển được hoàn toàn, nhiều nhất chỉ có thể phóng to đến một trăm km.
Chỉ có điều đối phương là Vương Huyền Phong, vẫn không cần thiết phóng ra lớn như vậy, mười km cũng đủ rồi.
"Đây đây đây...."
Vương Huyền Phong ngửa đầu nhìn Thông Thiên Đỉnh, bị hoảng sợ đến mức nói không ra lời rồi.
Từ chữ màu vàng khắc bên trong Thông Thiên Đỉnh, ông ta đủ thấy rằng pháp bảo này quả thực là tinh phẩm cấp sáu, do luyện khí đại sư chế tạo từ thứ được Thiên Hoang Tinh gọi là ‘Cừu Thiên Hành’, bên trong bố trí ba mươi sáu trận pháp, có thể nuốt chửng vạn vật, một khi bị nuốt chửng, lửa tấn công, sấm đánh, nước dìm, phong cắt...!Dưới nguyên anh đều có thể bị hủy diệt.
"Đáng sợ! Thật là đáng sợ!"
Sau khi biết được xuất xứ, kết cấu, tác dụng của Thông Thiên Đỉnh trong bụng Vương Huyền Phong nổi lên cơn sóng gió động trời, cả người hết sức sợ hãi.
"Rút lui! Nhanh chóng rút lui! Nếu không chắc chắn phải chết!" Vương Huyền Phong suy nghi đến mức phát sợ, ngộ nhỡ bị nuốt chửng thì phải làm sao?
Kết quả là ông ta hiện lên suy nghĩ rút lui, đã không đủ dũng khí để tiếp tục chiến đấu nữa rồi.
Chỉ là giây tiếp theo, ông ta run sợ phát hiện, hành động của ông ta đã bị cản trở hết mức rồi, tốc độ chậm hơn so với lúc bình thường gấp trăm lần.
"Xong rồi xong rồi!"
Ông ta vừa chạy vừa muốn khóc lên.
Tốc độ này, thật là giống với ốc sên, lúc nào mới có thể chạy ra khỏi phạm vi bao phủ của Thông Thiên Đỉnh hả!
"Ông chạy không thoát được rồi!"
Diệp Thiên hừ lạnh một tiếng, lập tức thúc giục chức năng nuốt chửng của Thông Thiên Đỉnh rồi sau đó hét lớn một tiếng: "Bắt"
Ngay sau đó, một sức hút kinh khủng giống như một loại gió lốc, phóng ra từ bên trong Thông Thiên Đỉnh sớm đã đem Vương Huyền Phong nhốt trong đó.
Sau đó thấy cơ thể của Vương Huyền Phong dần dần nhẹ nhàng hướng về phía trước, càng ngày càng cách miệng của Thông Thiên Đỉnh gần hơn.
"Đừng đừng!"
Vương Huyền Phong bị dọa đến kêu lên thảm thiết.
Ông ta liều mạng muốn thoát ra, vừa dùng tiên pháp vừa dùng pháp bảo và thần binh.
Mặc dù giảm tốc độ bị hút vào bên trong Thông Thiên Đỉnh, nhưng nếu muốn trốn thoát thì căn bản là không có chút tác dụng nào.
Tất nhiên, vẫn là tu vi của ông ta quá thấp, nếu mà là tất cả kim đan thượng phẩm có lẽ là có thể chạy đi.
Dù sao Diệp Thiên vẫn không hoàn toàn khống chế được Thông Thiên Đỉnh, vì thế lực hút không phải mạnh mẽ lắm.
Chỉ tiếc là, kim đan viên mãn thứ phẩm, trước pháp bảo tinh phẩm cấp sáu của tu sĩ ở Thiên Hoang Tinh tạo ra có vẻ nhỏ bé quá mức rồi.
"A!"
Sau một phen giãy dụa không có kết quả, Vương Huyền Phong bị hút vào Thông Thiên Đỉnh.
"Niêm phong!"
Diệp Thiên ngay lập tức quát nhẹ.
Ba mươi sáu trận pháp nhanh chóng phong ấn miệng đỉnh.
Lực hút biến mất, Vương Huyền Phong muốn chạy trốn ra khỏi Thông Thiên Đỉnh cũng ra không được nữa rồi.
Trừ phi ông ta có thể phá vỡ ba mươi sáu trận pháp này trong khoảng thời gian ngắn.
Nhưng rõ ràng là không có khả năng đó.
Nếu như ông ta có khả năng ấy, thì đã không bị hút vào trong rồi.
"Diệp Bắc Minh! Thả tôi ra! Cầu xin cậu, thả tôi ra!"
Vương Huyền Phong hoảng sợ gọi.
Bên trong không gian đen thui thủi này, chính mình có thể làm cho người ta sợ hãi, thêm chữ khắc trên đó, có hiệu quả của lửa, của sấm đánh, ông ta sợ hãi vô cùng.
"Thả ông ra, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa."
Mặc dù Diệp Thiên có thể phá bỏ tác dụng nuốt chửng của Thông Thiên Đỉnh nhưng vẫn không có khả năng mở chức năng hỏa công của Thông Thiên Đỉnh.
Kết quả là hắn quát một tiếng: "Rút!"
Đường kính của Thông Thiên Đỉnh lập tức thu hẹp lại còn năm km.
"Rút!" Đường kính hai km rưỡi.
"Rút! Rút!"
Đến lúc đường kính chỉ còn hai mét, mới thôi không tiếp tục thu nhỏ lại nữa.
Kế tiếp, điều hắn cần phải làm là giết chết Vương Huyền Phong.
Thế nhưng hắn vẫn không có cách gì điều khiển hoàn toàn, vì thế liền nâng cằm lên suy tư.
Không bao lâu, khóe miệng Diệp Thiên cười ác ý.
"Có rồi!"
Sau đó, hắn nắm chưởng thành quyền, đánh ra ngoài khoảng không.
"Ầm!"
Đòn nghiêm trọng rơi trên vách của Thông Thiên Đỉnh.
"A!"
Vương Huyền Phong Bên trong đau đớn, chỉ cảm thấy màng tai đều bị đánh rách tả tơi, bịt chặt lỗ tai kêu khóc thảm thiết.
Nghe được tiếng thảm thiết đó, Diệp Thiên đã biết có hiệu quả, lập tức đánh ra hai tay liên tục hai mươi chưởng.
"Ầm ầm ầm!"
"A! Đừng đánh nữa! Đầu của tôi sắp nổ tung lên rồi!"
Diệp Thiên nghe vậy mừng rỡ vô cùng.
Hắn chính là muốn hiệu quả như này.
Vì vậy, hắn lại ầm ầm một trăm chưởng.
Khi hắn dừng tay, Vương Huyền Phong không kêu nữa.
"Hôn mê rồi? Hay là chết rồi?"
Diệp Thiên nhíu mày, khởi động thần niệm.
Khống chế Thông Thiên Đỉnh, bay đi hướng bãi biển, sau đó ném Thông Thiên Đỉnh trên bãi biển.
Vì tránh Vương Huyền Phong giả chết, Diệp Thiên lại ầm ầm mấy chục chưởng nữa.
Lúc này mới mở Thông Thiên Đỉnh lại.
Sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt Vương Huyền Phong méo mó, ở thất khiếu không ngừng chảy máu vàng, giống như con chó nằm ở trên bờ cát không hề nhúc nhích.
Thế là Diệp Thiên xuống xem thử đan điền của Vương Huyền Phong, phát hiện kim đan của ông ta đều bị làm vỡ nát rồi.
Thần Quân thứ hai mươi lăm của Côn Luân hư, tứ trưởng lão của Thần Huyền Tông Vương Huyền Phong, chết!
"Không tồi không tồi!"
Diệp Thiên hài lòng mà cười, tháo xuống không gian trói buộc Vương Huyền Phong, vút lên trời cao đánh bùa lửa vào trên người Vương Huyền Phong, sau đó bay đến Tuyết Thần Tông gấp như lửa đốt sau lưng.
....
Mà lúc này trong đại điện của tông chủ Thần Huyền Tông.
"Tứ trưởng lão và Bát trưởng lão, đã hạ phàm sắp được một ngày rồi, hẳn là đã giết được Diệp Bắc Minh và Tuyết Thần Tông rồi chứ?" Tông chủ ngồi ở ngai vàng, liếc nhìn chúng trưởng lão và thần tướng phía dưới, yếu ớt nói.
"Chắc chắn rồi, Tứ trưởng lão và Bát trưởng lão, có thể chống đỡ được mấy trăm trưởng lão và đánh bại thần tướng, đối phó với kẻ hèn mọn Diệp Bắc Minh này, là chuyện dễ như trở bàn tay, nói không chừng hai vị trưởng lão đang xem tài nguyên của Tuyết Thần Tông ấy chứ." Có một thần tướng nói.
"Tôi đồng ý lời nói của Tiên Dương thần tướng, một kẻ vô danh như Diệp Bắc Minh, sao có thể là đối thủ của hai vị thần quân thứ hai mươi sáu và thứ năm mươi của Côn Luân được chứ?" Có một trưởng lão cũng hùa theo.
"Báo!"
Đúng lúc này, có một đệ tử vô cùng khẩn cấp chạy ào vào đại điện của tông chủ.
"Tông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!"
"Xảy ra chuyện gì?" Tông chủ nhíu chặt mày.
Vẻ mặt đệ tử kia cực kì sợ hãi nói: "Tứ trưởng lão ông ấy...!Thần bài ông ấy vỡ vụn rồi!"
"Cái gì!"
Tông chủ, và hơn hai mươi vị trưởng lão, hơn ba mươi vị thần tướng, toàn bộ đang ngồi mà đứng lên, mặt lộ vẻ hoảng sợ.
"Điều này sao có thể? Tứ trưởng lão đứng hàng thứ hai mươi lăm bảng Thần Quân, làm sao có thể đánh không lại Diệp Bắc Minh chứ? Cậu hoa mắt rồi phải không?" Có một trưởng lão nắm áo của đệ tử kia rống lên.
"Thập trưởng lão, lời nói của đệ tử thiên chân vạn xác, tuyệt đối chính xác, không tin ngài đi thần điện nhìn xem là biết." Đệ tử kia nói.
Thập trưởng lão thiếu chút nữa tê liệt ngồi yên ở chỗ.
Tất cả trưởng lão và thần tướng, ngay cả tông chủ, cũng không dám tiếp nhận hiện thực này.
"Vậy Bát trưởng lão đâu?" Tông chủ hỏi.
"Bẩm tông chủ, thần bài của Bát trưởng lão vẫn chưa vỡ vụn, nhưng mà không biết hiện tại đã vỡ hay chưa."
"Đi thần điện!" Tông chủ từ ngai vàng bước nhanh xuống.
Rất nhanh, một đám người bước vào thần điện nơi thờ cúng thần bài.
Kết quả vừa nhìn, thần bài của Tứ trưởng lão quả nhiên vỡ vụn, nhưng mà tuyệt phẩm của Bát trưởng lão vẫn chưa bị vỡ.
"Tông chủ, có cần tôi hạ phàm một chuyến không?" Đại trưởng lão hỏi.
Tông chủ nghĩ sâu tính kỹ, nói: "Chờ Bát trưởng lão trở về, hỏi một chút tình huống rồi nói sau, không thể lại mù quáng đi chịu chết được."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...