Chàng Rể Trùng Sinh


“Cái gì?”
Lời nói của cụ già thực sự đã khiến tất cả mọi người giật mình, ai nấy đều hãi hùng dạt hết ra xung quanh.
Chẳng mấy chốc, cả đại sảnh rộng lớn chỉ còn lại một mình cụ già đứng chắp tay sau lưng.
Nực cười, người mà tông chủ của Huyết Vân Tông phái đến ắt là bậc cao thủ, hơn nữa nhìn có vẻ như là đến để trả thù cho hai vị trưởng lão đã bị Diệp Thiên giết, như vậy có thể thấy được thực lực của người này chắc chắn phải hơn hẳn hai vị trưởng lão.
Nếu như đánh nhau mà đứng gần ông ta quá chẳng phải se bị liên lụy hay sao?
Ai cũng hiểu điều này nên dù Diệp Thiên đang có mặt tại đó thì họ vẫn không khỏi sợ hãi, thậm chí còn có người đã tái mặt.
“Ồ? Ông ta vào đây bằng cách nào vậy? Mấy người của chúng ta canh giữ cổng lớn có phát hiện thấy tu sĩ nào lọt vào đâu?” Lúc này, Lý Lâm Thuật mới lấy lại bình tĩnh, chạy đến bên Diệp Thiên và nói.
“Ha ha.” Ông cụ cười phớ lớ: “Đám sâu kiến chúng mày quá yếu ớt, tu vi của Lý Huyền Bảo tao cao hơn hẳn chúng mày, dùng chút mánh khóe là chúng mày hoàn toàn không phát hiện ra được tao đã lẩn vào trong.”
“Ôi!”
Nghe cụ già nói vậy, rất nhiều người không khỏi lạnh sống lưng.
Tu vi cao hơn họ rất nhiều và chỉ dùng chút mánh khóe là có thể lẩn vào mà không ai hay biết thì phải ghê gớm đến mức độ nào cơ chứ!
Nhưng Diệp Thiên thì bật cười: “Tôi khuyên ông đừng nên sinh sự ở đây thì hơn, nhân lúc tôi còn chưa nổi giận thì mau chóng cuốn xéo đi, nếu như làm tôi cáu lên thì tôi không ngại tiễn ông xuống địa ngục đâu.”
“Ha ha ha!”
Lý Huyền Bảo ngửa đầu cười khoái trá: “Ai mà không biết bốc phét, sợ là mày chưa có được cái bản lĩnh để mà tiễn tao xuống địa ngục được đâu.
“Nhưng còn tao, nhận lệnh của tông chủ, mang theo Huyết Ẩm Kiếm đến để lấy cái đầu chó của mày.


Mày chủ động đưa đầu ra đây cho tao chém hay là tao phải lên nhổ cái đầu chó của mày xuống đây?
“Nếu như tao xông lên thì tao không ngại vặt luôn mấy cái đầu chó của lũ con mày đâu!”
Nghe thấy vậy, Diệp Thiên nghiêm mặt lại.
“Hỗn lão! Ông có biết ông đang nói chuyện với một người như thế nào không?”
“Ông dám ăn nói như vậy với Diệp Thiên Quân! Đúng là đáng tội chết vạn lần!”
“Ba đứa bé nhà Đại sư Diệp là thần thánh không được phép đụng tới! Ông dám buông ra những lời như thế, đại sư Diệp quyết không tha cho ông!”
“...’
Rất nhiều người theo đuổi Diệp Thiên đều lên tiếng trách mắng.
“Chẳng lẽ ông không sợ sẽ rơi vào kết cục tương tự như hai kẻ cùng môn phái với mình à?” Diệp Thiên nheo mắt lạnh lùng hỏi.
Thật lòng hắn không muốn thấy cảnh máu me trong một ngày tốt lành như hôm nay, nhưng nếu đối phương thực sự ngoan cố thì hắn cũng không ngại thấy cảnh máu me.
“Hừ.”
Lý Huyền Bảo cười khẩy: “Hai gã đó là Kim Đan tiểu thành sơ kỳ, còn tao là Kim Đan tiểu thành hậu kỳ, mày giết được họ chứ chưa chắc gì đã giết được tao!”
Đừng bao giờ xem thường sơ kỳ và hậu kỳ, trên thực tế, khác xa nhau một trời một vực, về cơ bản không thuộc cùng một đẳng cấp.
“Nói là “chưa chắc” thì xem ra ông cũng không mấy tự tin có thể đánh bại được tôi nhỉ.” Diệp Thiên cười lạnh tanh.
“Đúng vậy.


Tao không dám chắc 100% có thể đánh bại mày, nhưng tao đã mang theo Huyết Ẩm kiếm của tông chủ đến, lấy cái đầu chó của mày chỉ là chuyện nhỏ!”
Nói rồi, Lý Huyền Bảo giơ một tay ra.
“Kiếm ơi, ra đi!”
Ông ta vừa dứt lời thì một vệt sáng màu đỏ lóe lên, hóa thành một thanh huyết kiếm rơi vào tay ông ta.
Sau khi thanh kiếm xuất hiện, cả đại sảnh bỗng chốc bị bao trùm trong màu máu, cùng với đó là tiếng quỷ khóc sói tru, bầu không khí trở nên âm u đáng sợ giống như có hàng nghìn bàn tay ma quái đang siết cổ tất cả những người có mặt, khiến tất cả mọi người đột nhiên nghẹt thở, như thể chết chìm giữa trong biển máu, đau đớn vô cùng.

Một số người thậm chí còn lăn lộn trên mặt đất.
Thấy vậy, Diệp Thiên chỉ quát lên một tiếng:
“Phá!”
Lời thốt ra như sấm dậy gầm vang.

Khoảng không nứt toác, bức màn hình thành từ âm khí bao trùm lên cả đại sảnh bỗng chốc tan thành khói bụi, bầu không khí ngột ngạt khôi phục lại như lúc ban đầu.
“Đúng là cũng có chút tàn mọn!” Lý Huyền Bảo không khỏi trầm trồ ngạc nhiên: “Huyết Ẩm kiếm là tác phẩm thời trẻ của bậc đại sư rèn vũ khí nổi tiếng nhất Côn Luân Hư, được đúc từ máu và linh hồn của một vại tu sĩ tiên thiên, tà khí của nó rất nặng.

Không ngờ chỉ một tiếng thét của mày đã phá được, hèn gì mày có thể giết chết hai trưởng lão của môn phái bọn tao.”
“Thứ đồ chơi cũ nát mà cũng đem ra khoe khoang trước mặt tôi.” Diệp Thiên khinh bỉ đáp.

“Mạnh miếng quá đấy!” Mặt Lý Huyền Bảo hằm hằm, hậm hực: “Đây là thần khí thượng phẩm bậc hai, đáng giá một trăm triệu đá linh thạch mà ngươi lại gọi là thứ đồ chơi cũ nát.

Dám hỏi ngươi có món thần khí nào tốt như thế này không?”
Lời nói ra làm tất cả mọi người sửng sốt.
Thanh kiếm này có giá một trăm triệu đá linh thạch?
Đổi ra tiền mặt, chẳng phải sẽ có giá đến hàng chục nghìn tỷ sao?
“Thứ này đáng giá một trăm triệu đá linh thạch?” Ngay đến Diệp Thiên cũng phải chau mày, nét mặt lộ vẻ khó tin.
“Đúng thế, thần khí thượng phẩm bậc một có thể bán được giá bảy đến tám triệu đá linh thạch, thượng phẩm bậc hai ít nhất cũng phải được giá một trăm triệu đá linh thạch, và giá còn có thể cao hơn nữa, vì có đá linh thạch cũng chưa chắc đã mua được món thần khí tốt như thế này.” Lý Huyền Bảo cười hả dạ: “Sợ rồi có phải không, biết món thần khí này ghê gớm thế nào chưa?”
Diệp Thiên cười mếu: “Tôi luôn coi những pháp bảo, thần khí thuộc cấp bậc này là rác rưởi, lúc trước còn tiện tay đem tặng một pháp bảo thượng phẩm bậc hai dạng tấn công.

Có vẻ như đem tặng thế là mất toi gần trăm triệu đá linh thạch rồi.”
“Cái gì!”
Lần này đến lượt Lý Huyền Bảo sửng sốt.
“Mày coi thần khí thượng phẩm cấp hai dạng tấn công là rác rưởi đem tặng người ta? Đáng giá tám chín chục triệu đá lich thạch đấy!”
“Vậy mới tiếc.” Diệp Thiên thở dài: “Nhưng nể tình người đó từng cứu cả gia đình tôi, thì tôi không thấy lỗ vốn nữa.”
“Mày lừa tao, chắc chắn là mày lừa tao! Làm gì có chuyện mày sở hữu một món pháp bảo tốt như thế mà lại đem cho không hề tiếc rẻ vậy được?” Lý Huyền Bảo lắc đầu không chịu tin.
“Vì pháp bảo và thần khí của chủ nhân nhà ta nhiều đến nỗi ngươi không thể nào tưởng tượng được đâu!” Takeru Satoh nhảy ra nói.
Những pháp bảo và thần khí ngổn ngang trong kho tiên đều do anh ta nhặt, bản thân anh ta biết rất rõ số lượng có bao nhiêu.
“Tao không tin! Tao không tin!”

Lý Huyền Bảo lắc đầu nguầy nguậy: “Có giỏi thì mày lấy thử một món ra đây tao xem nào!”
“Thế thì để tôi lấy một món cho ông sáng mắt chó ra.” Diệp Thiên trả lời dửng dưng, rút từ chiếc nhẫn không gia ra một chiếc đỉnh ngọc tỏa ánh sáng tím lấp lánh.
Thoạt trông thấy, đôi mắt Lý Huyền Bảo thình lình híp lại.

Vẻ sửng sốt, bàng hoàng, sợ hãi ngập đầy trong ánh mắt.
Ngay sau đó, ông ta không nhịn được thốt lên kinh ngạc.
“Ôi trời đất ơi! Pháp bảo tinh phẩm! Hóa ra là một pháp bảo tinh phẩm!”
Đánh giá cấp độ của pháp bảo thực ra rất đơn giản, có thể nhận ra được qua màu sắc của ánh sáng lấp lánh.
Hạ phẩm là ánh sáng trắng, trung phẩm là ánh sáng màu xanh lá cây, thượng phẩm là ánh sáng màu xanh nước biển, tinh phẩm là ánh sáng màu tím, cực phẩm là ánh áng màu cam, thần phẩm là ánh sáng màu hồng, tiên phẩm là ánh sáng màu đỏ, tôn phẩm là ánh sáng màu vàng, vô thượng là tám loại màu kết hợp với chín kiểu hào quang màu đen.
Mặc dù thanh Huyết Ẩm kiếm trong tay Lý Huyền Bảo tỏa ánh sáng màu đỏ, nhưng ánh sáng màu đỏ ấy nằm bên ngoài thanh kiến, còn bên trong thanh kiếm lấp lánh ánh sáng màu xanh nước biển, nhìn là thấy ở trên thân kiếm chứ không phải xung quanh, bởi các loại thần binh có thuộc tính khác nhau, bao bọc bên ngoài có thể là vô số ánh sáng màu nhưng ánh sáng chủ đạo sẽ không thay đổi.
“Tôi hỏi ông có còn dám lấy một món đồ chơi cũ nát ra huênh hoang trước mặt tôi nữa hay không?” Diệp Thiên cười lạnh lùng hỏi/
Ừng ực!
Lý Huyền Bảo nuốt nước bọt ừng ực, có cảm giác như thể toàn thân rơi vào động băng.
“Pháp bảo của nó ghê gớm quá, mình phải rút ngay thôi! Nếu không thì chết chắc!”
Một ý nghĩ lóe lên, ông ta lắc người biến mất khỏi đại sảnh trong thoáng chốc.
“Muốn chạy à! Không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?”
Mặt Diệp Thiên đanh lại, tức tốc đuổi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui