Chàng Rể Trùng Sinh


Trưa ngày hôm đó, chuyện Diệp Bắc Minh trở lại vẫn chưa hết nóng hổi, trên mạng vẫn đang lan truyền thông tin này rất tích cực.
“Tối mai lúc 8 giờ, Đại sư Diệp sẽ tổ chức một bữa tiệc sinh nhật linh đình thịnh soạn cho 3 đứa con của anh ta, kính mời quý vị đến tham dự, cho dù có thù hằn gì với nhau hay không, đến đây tham dự đều là khách cả.

Thù hằn có lớn đến đâu, chỉ cần đến chúc phúc cho con của Đại sư Diệp, Đại sư Diệp sẽ không màn đến ân oán trước đây mà xóa sạch hết thù hằn cũ.”
Sau khi tin tức này được lan truyền, lập tức gây nên sự chấn động mạnh mẽ trong các giới.
“Xem ra đây là cơ hội cực tốt để lấy lòng đại sư Diệp rồi, nhất định phải đi tâng bốc ba đứa con của Đại sư Diệp thôi, bỏ qua cơ hội lần này thì sẽ khó mà có cơ hội thứ hai đó!”
“Mấy người mà có thù hằn gì với đại sư Diệp thì cũng lo mà nắm lấy thời cơ đi nha, mai buộc phải đi đó.

Như vậy thì mấy người không cần phải lo sợ ngày tàn sẽ đến nữa rồi.”
“Như vậy có thể biết được, Diệp Bắc Minh vẫn là một người cha tốt, nếu như xóa hết ân oán hận thù vào ngày sinh nhật của ba đứa con thì sẽ làm cho mấy người đó ghi nhớ ân tình của ba đứa nhóc ấy chứ.”
Không biết rằng Tổng Đà Chủ của Hồng Thịnh có đến không đây, cũng đáng mong chờ đấy.”
Trong chốc lát, cả thế giới đều bàn tán sôi nổi về vấn đề này.
Còn nhà họ Tần lúc này thì, vì thời gian có giới hạn, Mọi người đều bận rộn với lễ kỷ niệm sinh nhật hoành tráng vào tối mai.
Con đã được 3 tuổi rồi.
Như thông thường thì tiệc đầy tháng, tiệc đầy tuổi là hai tiệc phải làm cho hoành tráng.
Nhưng mà trong Huyền Minh Tông lúc đó thì điều kiện không cho phép, ba đứa con đều không làm tiệc đầy tháng với đầy năm, Diệp Thiên cảm thấy rất có lỗi với ba đứa con, vì vậy nhân dịp được 3 năm tuổi mới làm một dịp thật lớn, bù đắp cho ba đứa con.
Đương nhiên ba đứa con đâu hiểu điều này, có tổ chức linh đình hay chỉ là một tiệc nhỏ đi chăng nữa, có cha mẹ ở đó cùng con thì ba đứa con đã cảm thấy rất vui rồi.
Chỉ có điều Diệp Thiên muốn bù cho con nhiều tình yêu hơn, vì vậy mới phải làm linh đình một trận.

“Vợ, đi thôi, dẫn con của chúng ta đi mua đá quý.”
Hắn muốn làm hai chiếc vương miện hoàng tử và một vương miện công chúa, cần tốn không ít đá quý.
“Được.” Tần Liên Tâm chưa từng đi dạo phố với con cùng với Diệp Thiên bao giờ, đương nhiên rất muốn đi, bèn dắt theo 2 đứa con trai cùng đi với Diệp thần đến bãi đậu xe.
“Anh rể, mua thêm mấy trăm viên kim cương về nha, em muốn làm cho Đóa Đóa một cái váy công chúa.” Em dâu đã dặn dò rồi, em ấy học thiết kế thời trang, sở trường của cô là may váy công chúa.
“Không thành vấn đề.” Diệp Thiên đưa tay ra làm hình chữ “OK”
Chẳng mấy chốc, một gia đình năm người lên chiếc Rolls-Royce do Diệp Thiên lái xe, sau khi rời khỏi nhà họ Tần, họ đi thẳng đến thành phố trang sức lớn nhất chính là Giang Hải.
“Wow, đôi vợ chồng trẻ này cũng giỏi ghê đó nhỉ, sinh ba luôn, con dễ thương quá.”
“Trời ơi, lần đầu tiên nhìn thấy đứa trẻ dễ thương đến như vậy đó, đặc biệt là bé gái, mắt vừa to vừa trong vắt, như viên ngọc được mài dũa kỹ vậy, thiệt muốn lại cắn nó một miếng mà.”
“Quả nhiên gen rất quan trọng mà, sắc đẹp của cha mẹ quyết định nhan sắc của con cái.

Nhan sắc của cặp cha mẹ đây đúng là quá chất lượng, ba đứa con mới đẹp trai, xinh gái đến như vậy, ngưỡng mộ quá đi!”
“...”
Cả nhà năm người Diệp Thiên vào bên trong thành phố đá quý, có rất nhiều người nhìn bằng ánh mắt ngưỡng mộ đố kị giống như bọn họ.
Đặc biệt là mấy bà dì ở nhà nuôi con, nước miếng cứ chực chảy ra ngoài, mấy dì mà có thể nuôi được mấy bé trai bé gái dễ thương đến như vậy thì vui biết mấy.
Nghe được tiếng bàn tán các kiểu, Tần Liên Tâm và Diệp Thiên đều cảm giác rất tự hào, ai mà không thích được khen cơ chứ? Ai mà không hi vọng con cái của mình được người khác khen ngợi.
“Diệp Thiên, vào cửa hàng này xem sao, cửa hàng này lớn nhất trong thành phố đá quý rồi.” Tần Liên Tâm dừng chân lại bên ngoài một cửa hàng trang sức đá quý lớn.
Diệp Thiên ừm một tiếng, ôm lấy Đóa Đóa đang nằm trên vai của ba, và dắt lấy Tần Liên Tâm đang dẫn hai đứa con trai thích đi dạo cùng nhau đi vào bên trong tiệm đá quý.
“Chào mừng quý khách đến đá quý Đại Phúc!”
Lập tức có một nhân viên sale xinh đẹp chạy đến nghênh đón.

Lấy tất cả hồng ngọc, lam ngọc, lục ngọc bảo các loại ra đây.

Tôi muốn chọn vài trăm viên, nhất là kim cương, có bao nhiêu viên lấy hết ra nhiêu viên.”
Nhân viên bán hàng xinh đẹp che miệng há hốc mồm kinh ngạc.
Cùng lúc này, tất cả người ở trong tiệm đều đổ dồn những ánh nhìn khá phức tạp về Diệp Thiên, trong ánh mắt tràn ngập sự kì dị, ngạc nhiên, ngờ hoặc...
Vậy ít nhất cũng mất mấy ngàn tỉ đó.
Đặc biệt là cô nhân viên sale xinh đẹp kia, kích động đến mức không thốt nên lời.
Nếu như anh ta không phải bịp, một khoản tiền lớn như vậy nếu trích ra hoa hồng có thể đủ cho cô mua một căn biệt thự ở Giang Hải và một vài con xe thể thao xịn rồi.
“Cô gái, đứng ngơ ra đó làm gì, không muốn tiền hoa hồng hửm?” Diệp Thiên thúc giục.
“Được được được.” Nhân viên sale lúc này mới hoàn hồn lại, nhanh chóng dẫn Diệp Thiên đi đến một chiếc tủ.
“Anh cũng thật là, mấy nhân viên bán hàng mà có bệnh tim bẩm sinh trong người chắc bị anh dọa sợ chết khiếp mất.” Tần Liên Tâm trừng mắt nhìn Diệp Thiên một cái.
Diệp Thiên cười hi hi nói: “Thì anh cũng đang gấp mà, đâu có thời gian dây dưa với bọn họ.”
Thời gian chỉ có một ngày, muốn làm ba cái vương miện đẹp thật sự rất gấp rút, Tần Liên Tâm cũng không trách móc Diệp Thiên nữa.
Rất nhanh sau đó, cả nhà đi đến bên chiếc tủ.
“Chị Mạn, lấy tất cả các đá quý và kim cương các màu của tiệm chúng ta ra cho vị tiên sinh này xem đi ạ.” Nhân viên sale nói với một cô gái yểu điệu mặt đánh nền dày cộm đứng ở quầy.
Cô gái yểu điệu đó dùng mắt đánh giá vợ chồng Diệp Thiên, dùng bộ dạng không thèm nếm xỉa nói chuyện với cô gái sale rằng: “Nói cô nghe chứ Tiêu Tịnh, cô muốn lấy tiền hoa hồng tôi có thể hiểu được, nhưng mà cô đã nghĩ đến được hậu quả chưa hả? Lấy ra hết đáng giá tầm mấy ngàn tỷ, nếu như mất hết thì hậu quả cô lãnh nổi không?”
“Chuyện này....” Cô gái sale bỗng dưng cứng họng.
Ngày nay kẻ gian nhiều lắm, nếu như mà lấy ra hết rồi bị cuỗm mất đi, thật sự là không biết bù đắp sao cho nổi.

Khoảng thời gian gần đây thời sự cũng đã đưa tin rồi, có một tiệm vàng bạc đá quý bị một kẻ gian cuỗm đi mất đá quý giá mấy ngàn tỷ, đến nay vẫn chưa giao nộp lại.
“Chị ơi, cha em giỏi lắm, có cha ở đây sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.” Đóa Đóa nói chuyện với cô gái xéo sắc đó.

Nó còn nhỏ, không hiểu được ý trong câu nói của cô ta.
Kết quả là đứa bé vừa dứt lời, cô ta liền biến sắc, lập tức la lên: “Bảo vệ đâu, mời bọn họ ra ngoài.”
Cô ta sợ nhất là kiểu khách giỏi giang ấy, thà rằng không kiếm được tiền đó còn hơn là đi mạo hiểm, dù gì giá trị cũng lớn quá rồi.
Trong chốc lát đã có rất nhiều bảo vệ vây xung quanh.
Diệp Thiên thấy như vậy sắc mặt liền tối sầm xuống, rồi mò vào túi, sau đó đập lên trên quầy tủ một cái.

Lạnh giọng nói: “Mở con mắt chó của mấy người ra mà xem đây, ông đây có giống như mấy người nghĩ không hả.”
Nói xong, Diệp Thiên để tay ra.
Chỉ nhìn thấy trên quầy xuất hiện hai thứ, một thứ là chìa khóa xe Rolls-Royce, vật còn lại là thẻ kim cương của ngân hàng Hoa Kỳ.
Cô gái đó nhìn thấy liền chết sững người.
Nhanh chóng, những người bên trong tiệm đá quý cũng ồ cả lên.
“Rolls-Royce là biểu tượng cho thân phận, thẻ kim cương của ngân hàng Hoa Kỳ là tượng trưng cho sự phú quý, người có được 2 đồ vật này nhất định là vừa có thân phận lại vừa có địa vị!”
“Bảo người ta là kẻ gian, có phải đần độn quá không chứ?”
“Nghe nói người có thẻ kim cương của ngân hàng Hoa Kỳ, chắc chắc sẽ có hơn chục ngàn tỷ mới có thể làm thẻ đó được, lý nào lại đi mua đểu được cơ chứ?”
“...”
Rất nhiều người đều bàn tán không ngừng.
Rất nhanh, người phụ nữ ấy đã hoàn hồn lại, đầu tiên là kiểm tra chìa khóa xe, xác định đó không phải là một hộp quẹt, sau đó quẹt thẻ kim cương một cái, phát hiện ra đều là những thứ của người giàu bậc nhất.
Một giây sau, thái độ của cô ta đối với Diệp Thiên quả thật trở nên khác biệt.
“Xin lỗi anh, là do tôi không có mắt nhìn người, xin anh đừng để bụng, tôi sẽ mang đồ anh muốn ra ngay lập tức.”

Người con gái yểu điệu đó lập tức cúi đầu, sau đó bảo người đến mở tủ an toàn.
Nhanh chóng, các loại đá quý đầy màu sắc cùng với kim cương đã được bày trước mặt từng hàng, khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy hoa mắt.
“Wow, những viên đá quý này đẹp quá cha ơi! Nếu như dùng nó bỏ vô hồ cá vàng chắc là cá vàng sẽ thích lắm hở cha?” Đóa Đóa nhìn lướt qua đống đá quý, đôi mắt mở to nhìn đống đá lấp la lấp lánh kia.
Lời nói của con bé khiến cho tất cả mọi người nghệt mặt ra.
Như này có phải là sang quá rồi không?
Dùng đá quý quý báu đến như vậy đi nuôi cá hửm?
Công chúa của Dubai cũng chưa chắc đã dùng sang vậy đâu!
Khiến mọi người kinh ngạc hơn là, Diệp Thiên lại gật đầu đồng ý: “Vậy để cha mua mấy thứ này về, đưa cho Đóa Đóa một phần để Đóa Đóa bỏ vô mấy hồ cá luôn nhé.”
“Được ạ được ạ! Cha là số một!” Đóa Đóa vui mừng đến mức mà mắt đều tít lại như một vầng trăng khuyết.
Tần Liên Tâm thấy vậy chỉ biết cười khổ, đúng là cha nó không xem tiền ra gì, đổi lại là cô thì cô phải phát mông nó vài phát.
Cũng mấy ngàn tỉ đó con!
Mặc dù nhà họ Tần cũng không thiếu tiền, nhưng cũng không đến mức phá gia như vậy chứ?
“Tính xem bao nhiêu tiền, quẹt thẻ.” Diệp Thiên cũng chẳng nhìn thêm, trực tiếp nói.
“Dạ được dạ được!” Chuyện này khiến cô nhân viên bán hàng và cô gái kia kích động xỉu mất, vội vội vã vã tính tiền.
Không bao lâu sau vài đôi nam nữ đi vào.
“Wow! Viên kim cương hồng lớn quá!”
Có một người phụ nữ chộp lấy một viên kim cương hồng to bằng quả trứng mà kích động vô cùng.
“Nếu như sư muội mà thích thì anh mua tặng em cũng được nữa.” Một người đàn ông ăn vận trông như một đạo sĩ nói khảng khái.
“Tất cả kim cương với đá quý ở trên quầy tôi đều mua cả rồi, mấy người đi tiệm khác đi.” Diệp Thiên lạnh nhạt nói.
Kết quả là người đàn ông đạo sĩ đó vừa nghe thấy sắc mặt liền trở nên khó coi, không vui nói: “Anh có biết anh đang nói chuyện với một thế lực như thế nào không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui