Lúc này, trung tâm vụ nổ hạt nhân nằm ở vạn mét dưới lòng đất.
Diệp Thiên bị một vòng tròn màu đỏ khủng bố bao quanh, như một mặt trời cỡ nhỏ, nhiệt độ lên cao tới vài trăm triệu độ, đốt đất đai xung quanh thành một vùng khô cằn.
Đây là một vụ nổ năng lượng ở trung tâm hạt nhân, một viên có ngàn vạn phân tử hidro.
Nhiệt độ ở trung tâm đạt tới mấy ngàn vạn độ, nhiệt độ ở trung tâm của hai mươi lăm quả bom hidro là cực kỳ kinh khủng.
So với nhiệt độ ở lõi mặt trời cao hơn nhiều lần.
Cũng may Diệp Thiên có Huyền Thiên Chiến Giáp tinh phẩm ngũ đoạn hộ thể, phòng ngự không bị phá hư, nhưng Huyền Thiên Chiến Giáp lại hấp thụ hết năng lượng của vụ nổ trung tâm hạt nhân, đến mức Diệp Thiên bị vây trong năng lượng khủng bố đó không thể thoát ra được.
Mặc dù nhiệt độ rất cao nhưng đây là nhiệt độ do con người tạo ra.
Lực sát thương không bằng một phần trăm nhiệt độ của tiên pháp.
Nói cách khác nhiệt độ trăm triệu độ của vụ nổ trung tâm hạt nhân bằng triệu độ của tiên pháp.
Nhiệt độ này đương nhiên đủ để hủy diệt Diệp Thiên nhưng không đủ để huỷ diệt phòng ngự của Huyền Thiên Chiến Giáp.
Bởi vì pháp bảo tinh phẩm ngũ đoạn được rèn ra ở nhiệt độ mất trăm vạn độ, khả năng phòng ngự cao, không phải đã bước nửa bước vào nguyên anh thì khó mà phá vỡ.
Nhưng Huyền Thiên Chiến Giáp hấp thụ nhiệt độ cao khủng bố như vậy, một khi Diệp Thiên cởi Huyền Thiên Chiến Giáp xuống sẽ bị đốt thành không khí.
Vậy nên hắn chỉ có thể ngồi xếp bằng tu luyện, hấp thu thứ năng lượng kinh khủng đó bằng không hắn sẽ thành hỏa thân thật, đi tới đâu đất quanh đó nghìn dặm sẽ thành đất cằn hết, đi tới thành phố nào, người ở thành phố đó đều sẽ bị nóng chết.
Hắn cũng không thể đem năng lượng khủng bố như vậy về Giang Hải được?
Còn muốn vợ và con của mình sống không?
Vậy nên chỉ có thể chờ tới khi hấp thụ hết năng lượng hắn mới có thể trở về gặp vợ con.
Mà lúc này, trong hà họ Tần linh đường đã được lập xong, mặc dù không còn hài cốt Diệp Thiên.
Nhưng quy trình nào nên làm thì vẫn phải làm
“Hu hu...!Cha, con muốn cha.”
Ba đứa nhỏ mặc đồ tang, quỳ với mẹ trên linh đường, đều khóc đến không ra hình người.
Đặc biệt là Đóa Đóa, ôm cánh tay mẹ, khóc tới thương tâm, đôi mắt to khóc tới sưng vù, tất cả mọi người trong linh đường nhìn thấy đều chua xót mũi, khuyên cũng không khuyên được.
Từ sau khi biết cha không còn nữa, tiếng khóc của cô nhóc vẫn chưa hề ngừng.
“Liên Tâm, đừng quỳ ở đây nữa, an ủi đứa nhỏ một chút, Đóa Đóa sắp khóc một ngày rồi, lại khóc tiếp sợ con bé sẽ mệt chết mất.” Tần Chí Thành khuyên nhủ, ông cũng bạc trắng đầu trong một đêm.
Sự đả kích này đổi với nhà họ Diệp và nhà họ Tần, thậm chí với tất cả tùy tùng của Diệp Thiên mà nói là quá mức đau xót.
“Diệp Thiên vì con và mấy đứa nhỏ mới tới núi Maya, chôn vùi tính mạng, con và mấy đứa nhỏ đều là tội nhân, nên khóc tang cho anh ấy.” Tần Liên Tâm thất hồn lạc phách nói, không có ý muốn đi khuyên đứa nhỏ.
Bởi vì cô hi vọng Diệp Thiên sẽ nghe được tiếng khóc của ba đứa nhỏ và cô, trở về bên cô và ba đứa nhỏ, cô không có cách nào tiếp nhận hiện thực đã mất đi Diệp Thiên.
“Haiz!”
Đám người thở dài.
“Đóa Đóa, cha thương con nhất, mau gọi cha quay lại.” Tần Liên Tâm rưng rưng nước mắt, ôm lấy con gái nói.
Đóa Đóa cực kỳ muốn cha trở về, vừa khóc vừa hét:
“Cha, cha mau về đi, Đóa Đóa và mẹ còn có anh trai rất nhớ cha.
Cha đừng bỏ lại bọn con được không, hu hu...!Cha nếu không về nữa, Đóa Đóa sẽ đi tìm cha, hu hu...”
Tiếng khóc của cô bé khiến mọi người ở đây không khỏi rơi lệ
Thẩm An Kỳ quỳ gối ở một bên càng không chịu nổi, đứng dậy đi tới trước mặt Tần Liên Tâm, ôm Tần Liên Tâm đang khóc vào lòng: “Chị Liên Tâm.
Chị đừng như này, đưa mấy đứa trẻ về phòng nghỉ đi, em sợ như này tiếp chị và mấy đứa đều không trụ được.
“Đúng vậy, về phòng nghỉ ngơi đi.”
Rất nhiều người có ý tốt tới khuyên bảo.
Nhưng Tần Liên Tâm như người mất hồn, không nghe lọt một câu nào.
“Bạch Hổ, cậu mau biến lớn.”
Đóa Đóa đột nhiên gọi một tiếng.
“Ngao!”
Bạch Hổ lập tức biến lớn.
Ghé vào bên cạnh Đóa Đóa.
Đóa Đóa bỗng nhiên ngừng khóc, đứng dậy, ngồi lên lưng hổ.
“Đóa Đóa, con định làm gì?” Tần Liên Tâm vội vàng hỏi.
Đóa Đóa nghẹn ngào nói: “Con muốn đi tìm cha, muốn nói với cha, mẹ khóc rất thương tâm, Đóa Đóa muốn cha mau trở về.”
Nói xong Đóa Đóa vỗ vỗ lưng hổ: “Mau dẫn tớ đi tìm cha.”
“Ngao!”
Bạch Hổ gầm lên, lao nhanh ra ngoài.
“Đóa Đóa! Nhanh trở về!”
Tất cả mọi người bị kinh ngạc, vội vàng hô lên.
Tần Liên Tâm giật mình trong lòng, khản giọng kêu: “Bạch Hổ! Dừng lại cho tao! Tao không phép mày đem Đóa Đóa đi!”
Nói đùa sao, Đóa Đóa còn nhỏ như vậy.
Diệp Thiên lại chôn thân ở châu Mỹ cách đây ngàn dặm, sao cô dám để Đóa Đóa đi.
“Grào!”
Nghe Tần Liên Tâm nói, Bạch Hổ lại vòng về đường cũ, dừng bên cạnh Tần Liên Tâm, sau đó quỳ xuống mặt đất rên rỉ.
“Ha ha ha!”
Đúng lúc này một tiếng cười điên cuồng vang vọng toàn bộ nhà họ Tần.
“Không hay rồi! Thần giáo Thái Dương và tàn dư Tiên Minh bay tới trên không trung nhà họ Tần rồi!” Có người chạy vào hốt hoảng nói.
“Đây…”
Tất cả mọi người đều bị dọa.
“Ra ngoài xem xem.” Lúc này Thiên Hà Kiếm Tiên đứng lên.
Khuôn mặt âm u đi ra bên ngoài.
Tâm tình ông ta cũng rất tồi tệ, vốn muốn đợi Diệp Thiên trở về ban thưởng cho một hai cái pháp bảo.
Kết quả Diệp Thiên vừa đi đã gặp nạn, khiến mộng đẹp của ông ta tiêu tan, đúng lúc nén đầy bụng tức không có chỗ xả, không ngờ vừa đúng có người để ông ta đem ra xả giận.
“Đúng vậy! Sao mình lại quên Thiên Hà Kiếm Tiên, có ông ấy ở đây, cho dù Thái Dương Thần đích thân tới chúng ta cúng không sợ.”
“Thiên Hà Kiếm Tiên chính là một trong ba mươi sáu cao thủ đỉnh cấp của Côn Luân Hư Thần bảng, đừng nói tàn dư Tiên Minh, cho dù là Tiên Minh chưa bị phá tan ngày trước, một mình Thiên Hà Kiếm Tiên cũng có thể đè chết bọn họ!”
“Mau ra xem xem, có Thiên Hà Kiếm Tiên chúng ta không cần phải lo gì cả.”
Rất nhanh, một đám người không biết sợ đi ra khỏi linh đường.
Ngay đúng lúc này chuyện Thần giáo Thái Dương dẫn tàn dư Tiên Minh đến trên không trung nhà họ Tần đã được truyền khắp mạng, khiến dân mạng nhiệt tình nghị luận.
“Nhà họ Tần bây giờ xong rồi, mấy tùy tùng của Diệp Bắc Minh cũng xong rồi, Diệp Bắc Minh lúc còn sống có quá nhiều tử thù, anh ta vừa chết người nhà của anh ta và tùy tùng sẽ gặp tai họa ngập đầu.”
“Không có Diệp Bắc Minh cho dù là Thần giáo Thái Dương đã bị phá một nửa giang sơn đi nữa nhưng chỉ là Huyền Đỉnh Tông, Huyền Kiếm Tông và Huyền Tiên Môn, Thần giáo Thái Dương còn không thèm để trong mắt, huống chi còn một đám tàn dư Tiên Minh, lần này tới trả thù, nhà họ Tần và tùy tùng của Diệp Bắc Minh đều khó thoát khỏi cái chết.
“Đúng là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, mấy ngày trước Diệp Bắc Minh trở về còn diệt Huyền Thanh Tông, còn diệt Tiên Minh, lại đạp Thần giáo Thái Dương, chuyện lớn hết chuyện này tới chuyện kia, tôi còn tưởng thiên hạ là của Diệp Bắc Minh, ai ngờ anh ta thế mà chết, lại biến thành thiên hạ của Thần giáo Thái Dương và Tiên Minh.
“…”
Rất nhiều lời nghị luận bàn tán nhưng đều cho rằng, nhà họ Tần xong rồi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...