Lúc này ở quảng trường Trung Nguyên.
Sau khi lưới điện khủng bố bao trùm, tia điện chậm rãi biến mất, lốc xoáy rất mạnh cùng với tầng mây thật dày trong trời đêm cũng đã tản đi, có thể thấy được trăng sáng trên không, ngôi sao lóng lánh.
Dưới trời sao này, chỉ thấy Diệp Thiên đứng giữa không trung, tám vị Kim Đan quanh người anh, pháp thân ba trượng đã bị thiên uy phá hủy, khôi phục bộ dạng như người thường.
Mà lúc này, tám vị Kim Đan đang rơi xuống với tốc độ không đổi, tạm thời không rõ sống chết, nhưng không khó phán đoán, tuyệt đối là bị thiên uy huy hoàng chém mơ hồ rồi.
“Đây là! Đã chết sao?”
Hàng trăm ngàn quần chúng ăn dưa nhìn bóng dáng tám người rơi xuống, trong lòng đều xuất hiện ý nghĩ khủng bố này, trong mắt đều là kinh hãi, rung động và khó có thể tin.
Đặc biệt là tu sĩ ở đây, vẫn luôn run rẩy.
Bọn họ là tu sĩ, càng biết Diệp Thiên khủng bố cỡ nào hơn người thường!
Đó là tám vị Kim Đan Thần Quân đấy!
Nhưng mà lại bị Diệp Thiên một chiêu đánh chết, không nói đến đã chết hay chưa, cho dù là đánh bọn họ choáng váng, cũng đủ chứng minh khủng bố của Diệp Thiên.
Ít nhất ở trong giới tu sĩ, Diệp Bắc Minh đã vô địch rồi.
Bởi vì Phù Vương vốn là tu sĩ trâu nhất trong giới tu sĩ, ngay cả Phù Vương cộng thêm bảy vị Kim Đan đều bị một chiêu của Diệp Bắc Minh đánh bại, chuyện này còn chưa đủ nói lên Diệp Bắc Minh vô địch sao?
“Ôi mẹ ơi!”
Lúc này Tô Quốc Bảo mới hoàn hồn, vô cùng hoảng sợ kêu lên một tiếng, cả người ngã ngồi dưới đất, gương mặt trắng bệch, trong mắt đều là tro tàn.
Tô Thiên Sách cũng như bị bóp nát, giống như rơi xuống vực sâu không thấy đáy, nhưng ông ta biết lúc này đã không phải lúc sợ hãi, tất phải mau chóng rời đi, bằng không chờ đợi ông ta sẽ là tai họa ngập đầu.
Bởi vì Tiên Minh đã bại, chỗ dựa của nhà họ Tô đã mất, ông ta biết rõ Diệp Thiên sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tô.
“Còn thất thần làm gì, chạy mau đi!”
Tô Thiên Sách vội vàng kéo Tô Quốc Bảo trên đất dậy, cũng không quan tâm anh ta có kịp phản ứng không, trực tiếp kéo anh ta đạp gió mà chạy.
“Gào!”
Nhưng đúng lúc này, một tiếng hổ gào vang lên.
Tô Thiên Sách quay đầu nhìn, thiếu chút nữa con mắt lồi ra.
Chỉ thấy Bạch Hổ lao nhanh mà tới, tốc độ nhanh tới mức ông ta không kịp phản ứng.
Chỉ trong nháy mắt, không đợi Tô Thiên Sách kịp phản ứng, Bạch Hổ đã dùng chân đá vào lồng ngực ông ta.
Rầm!
Sau đó tiếng hét thảm cắt qua trời đêm yên tĩnh, Tô Thiên Sách như diều đứt dây bay ra ngoài, ngã rầm xuống đất, cả lồng ngực đều lõm xuống, máu tươi không ngừng phun ra ngoài, Tô Quốc Bảo cũng bị đạp ngã chảy máu thất khiếu, ngũ tạng nổ tung.
Mà lúc này trong hố sâu, tám vị Kim Đan nằm ngổn ngang, liên tục kêu rên, ngoại trừ Phù Vương ra, bảy vị Kim Đan khác đều bị thương nặng đến thần hồn, biến thành phế nhân.
Lúc này Diệp Thiên hạ xuống, đi về phía hố sâu.
“Không hay rồi! Nhanh trốn đi!”
Phù Vương kinh hãi kêu lên một tiếng, dẫn đầu lấy độn phù ra, nhưng thấy Hoàng Đức Trí ngay cả lấy độn phù đều đã lao lực, ông ta lập tức đi qua muốn kéo Hoàng Đức Trí cùng chạy với ông ta.
Vù!
Nhưng đúng lúc này, một tia sáng màu lam bắn nhanh về phía Phù Vương.
“Không hay rồi!”
Phù Vương kinh hãi, cũng chẳng quan tâm Hoàng Đức Trí, lúc này ra lệnh cho độn phù, khói xanh lập tức bay lên.
Cũng đúng lúc này, tia sáng màu lam bắn vào trong khói xanh dâng lên.
Lúc khói xanh tản đi, chỉ để lại một cánh tay.
“Mẹ kiếp, để cho con chó già này chạy thoát, chỉ chém được một tay của ông ta, tiện nghi cho ông ta rồi.
” Diệp Thiên không nhịn được châm chọc.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt hắn nhìn về phía một ngón tay của Phù Vương, chỉ thấy trên ngón tay đeo một cái nhẫn không gian huyền ngân.
Hiện giờ Diệp Thiên có nhiều nhẫn không gian huyền đồng và huyền thiết, nhưng nhẫn không gian huyền ảnh chỉ có một cái, cho nên hắn lấy nhẫn không gian huyền ngân ra.
Kết quả thần thức nhập vào trong nhẫn không gian này, lúc này trên mặt Diệp Thiên xuất hiện vui mừng.
Chỉ thấy trong nhẫn không gian có ít nhất năm trăm tấn linh thạch, cùng với không ít giấy bùa cấp cao.
Lá bùa cấp cao phân thành năm loại: Hoàng, lam, tử, ngân, kim.
Độn phù của Huyền Minh Tông đều là lam phù, bởi vì kỹ thuật của Phù Vương không được, chỉ có thể tạo ra độn phù mười dặm, Diệp Thiên chế tác hoàng phù có thể trốn ba mươi dặm, lam phù có thể trốn năm mươi dặm, tử phù thì có thể trốn trăm dặm, ngân phù có thể trốn năm trăm dặm, kim phù có thể trốn một nghìn dặm.
Mà trong không gian có rất nhiều giấy bùa màu xanh lam, giấy bùa tím thì có mấy ngàn tấm, mấy trăm giấy bùa bằng bạc, và chỉ có hơn hơn hai mươi giấy bùa màu vàng kim.
Chế tạo những giấy bùa cao cấp này thành độn phù, phân phát cho tùy tùng của hắn, khi gặp nguy hiểm có thể khiến bọn họ bỏ chạy được còn không bị đuổi theo.
Đương nhiên cũng có thể chế tác thành bùa hộ mệnh, bảo đảm người nhà không bị tu sĩ tu vi không cao lắm gây thương tích.
“Không tệ, không tệ.
”
Diệp Thiên hài lòng cất nhẫn không gian này đi.
Ngay sau đó, anh xoay người nhìn về phía đám Hoàng Đức Trí, chỉ thấy bọn họ đều lấy độn phù ra, đang liều mạng chạy trốn, nhưng làm thế nào cũng không chạy được.
“Trốn đi, sao không trốn nữa?” Thấy bảy vị Kim Đan tuyệt vọng ném độn phù, Diệp Thiên cười lạnh lùng hỏi.
Bảy vị Kim Đan nghe thấy thế khóc không ra nước mắt, bọn họ chỉ mong sao nhanh bỏ chạy, nhưng thần thức bị hao tổn nghiêm trọng, căn bản không thể ra lệnh cho độn phù.
“Diệp Thần Quân, trong nhẫn không gian huyền ngân có một nửa gia sản của Huyền Linh Môn tôi, mong cậu nhận lấy, tha cho tôi không chết!”
“Diệp Thần Quân, trong nhẫn không gian huyền ngân này của tôi có một nửa gia sản của Huyền Nguyên Tông tôi, mong cậu nhận lấy, tha cho tôi không chết!”
“! ”
Sáu tông chủ nhao nhao lấy nhẫn không gian ra cho Diệp Thiên, cầu xin hắn.
Chỉ có Hoàng Đức Trí mặt xám như tro tàn ngồi sững sờ trên đất, ông ta ngoại trừ không giao đồ cho Diệp Thiên, đồng thời cũng biết, cho dù đưa đồ cũng khó thoát khỏi cái chết.
Bởi vì ông ta biết Diệp Thiên hận ông ta thấu xương!
Quả nhiên Diệp Thiên hừ lạnh nói: “Các ông nhân lúc tôi không có ở đây, tấn công Huyền Kiếm Tông, hại thế lực dưới trướng tôi bị chiếm đoạt, mấy thứ này có thể khiến các ông chết dễ chịu một chút, không cứu được mạng chó của các ông!”
Sau khi dứt lời, không đợi sáu vị Kim Đan kịp phản ứng, một tay của Diệp Thiên vung qua, sáu nhẫn không gian huyền ngân đều chui vào trong túi.
“Chuyện này! ” Sáu người sửng sốt.
Một giây sau, hai tay Diệp Thiên nâng về trước, bao gồm cả Hoàng Đức Trí trong đó, bảy vị Kim Đan đều được nâng ra khỏi hố sâu, rơi xuống bên cạnh hố.
Diệp Thiên muốn dùng mạng bọn họ đi chấn nhiếp tông phái nhỏ, cùng với xã hội quốc tế, có tác dụng giết gà dọa khỉ.
Quả nhiên thấy Diệp Thiên đưa bảy vị Kim Đan ra khỏi hố sâu, rất nhiều người vây xem lấy điện thoại ra tranh nhau quay lại.
“Diệp Thần Quân tha mạng! Diệp Thần Quân tha mạng!”
Ngoại trừ Hoàng Đức Trí ra, sáu vị Kim Đan đều dập đầu cầu xin tha thứ, bọn họ đều là tu sĩ sống trên ngàn năm, có thể nói là càng già càng sợ chết.
Đương nhiên là Hoàng Đức Trí cũng sợ, nhưng ông ta biết, cho dù nói rách miệng cũng khó thoát khỏi cái chết, cho nên tuyệt vọng đợi chết rồi.
“Nhân từ đối với các ông là tàn nhẫn đối với bản thân tôi, đều đi chết cả đi!”
Diệp Thiên hừ lạnh nói xong, trước mặt hàng trăm ngàn người, giẫm nát toàn bộ Kim Đan của sáu tu sĩ Kim Đan, kết thúc tính mạng của bọn họ.
Ừng ực!
Mấy trăm ngàn người kinh hãi tới mức thiếu chút nữa nuốt luôn cả lưỡi xuống.
Đặc biệt là đám tu sĩ, tất cả đều giật mình muốn chết.
“Đáng sợ! Đúng là đáng sợ!”
Người phụ nữ mặc đồ trắng run lẩy bẩy, lúc này mới biết những lời Diệp Thiên nói lúc trước, bọn họ không có tư cách dạy Đóa Đóa tu luyện, lúc ấy cô ta cho rằng Diệp Thiên là tầm mắt con kiến, không biết trời cao đất rộng.
Bây giờ mới biết lúc đó ý nghĩ của mình buồn cười cỡ nào, người ta là pho tượng đại thần khủng bố, sao có thể giao con gái cho đám con kiến như bọn họ dạy dỗ?
“Hóa ra mình mới là tầm mắt con kiến, không biết trời cao đất rộng?” Cô ta không ngừng thở dài trong lòng.
Lúc này chỉ còn mình Hoàng Đức Trí rồi.
“Có phải thật sự không ngờ tới, cuối cùng ông sẽ chết trên tay tôi hay không?” Diệp Thiên nhìn Hoàng Đức Trí với vẻ khinh thường, thản nhiên nói.
Hoàng Đức Trí cười đau khổ: “Nếu tao có thể nghĩ tới đã không đi trêu chọc mày, đáng tiếc mọi chuyện đều đã muộn, đúng là đi sai một quân cờ, thua cả ván bài!”
Nói đến đây, ông ta nhìn Diệp Thiên hỏi: “Trước khi chết có thể nói cho tao biết, vì sao mày lợi hại như vậy không?”
“Bởi vì tôi từng là đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ.
”
“Cái gì? Đại tu sĩ Độ Kiếp kỳ?” Hoàng Đức Trí giật mình muốn chết.
Nhưng mà không đợi ông ta biểu đạt sợ hãi vô tận trong lòng, Diệp Thiên đã múa may Long Ngân Kiếm phanh thây ông ta, cuối cùng mới giẫm nát Kim Đan của ông ta.
Hoàng Đức Trí tông chủ của Huyền Minh Tông chết!
“Chạy! Chạy mau đi!”
Toàn bộ tu sĩ ở đây đều bị dọa mất hết can đảm, chen lấn chạy trốn, e sợ Diệp Thiên trừng phạt bọn họ tới tham gia đại hội Tiên Minh.
Rất nhanh, chuyện tông chủ của Huyền Minh Tông cùng với chưởng môn của mấy môn phái bị Diệp Thiên giết, truyền ra khắp thế giới thông qua internet.
Dẫn tới xã hội quốc tế chấn động mãnh liệt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...