Chàng Rể Trùng Sinh


"Đại ca, giờ phải làm sao đây?"
Mắt thấy một đám côn trùng có độc sắp tràn tới đây, mười mấy đàn em của Đỗ Đức Trọng sợ hãi chân tay luống cuống, da đầu tê dại.

"Nổ súng! Nổ súng cho tao!" Cho dù Đỗ Đức Trọng là đại ca đã thấy không ít máu nhưng khi nhìn thấy nhiều côn trùng có độc như vậy cũng không bình tĩnh được, ông ta gào lên.

Đùng đùng đùng!
Tiếng súng vang lên liên tiếp!
Làm máu thịt đàn rắn rết bò cạp lẫn lộn vào nhau.

Nhưng làm thế này chỉ đối phó với chúng nó được một lúc thôi, vì chúng còn rất nhiều con, mà đạn thì có hạn, chẳng mấy chốc đã hết.

"Đại ca, hết đạn rồi, còn nhiều côn trùng độc như vậy phải làm sao?" "Tao cũng hết đạn rồi.”
Đám đàn em của Đỗ Đức Trọng gào to, khóc thét lên.

Bọn họ có thể tưởng tượng được, nhiều côn trùng độc như vậy đi qua đây, điều đang đợi bọn họ là bị cắn chết.

Muốn trốn cũng không có đường, trừ khi đạp lên đàn côn trùng độc.

Nhưng ai mà dám chứ?
Đúng lúc này, Diệp Thiên nói: "Lý Phúc Lai, không phải ông nói xem ông giết địch thế nào sao? Bây giờ có nhiều kẻ địch như vậy thì mau giết đi, nếu đại ca Trọng bị cần thi ông đừng hòng kiếm được đồng nào" "Chuyện này...!nhiều côn trùng độc như vậy, tao giết thế đéo nào được!" Lý Phúc Lai khóc không ra nước mắt.

Nhưng Đỗ Đức Trọng nghe vậy thì lập tức chỉ tay về phía Lý Phúc Lai rồi lạnh lùng nói: "Tôi bỏ ra nhiều tiền mới cậu tới làm gì, nhanh lên cho tôi, nếu không tôi sẽ bắn chết cậu!" "Đại ca Trọng đừng kích động, cẩn thận súng đạn, tôi....!để tôi đi thử một lần." Lý Phúc Lai còn biết làm thế nào được, bị súng chỉ vào đầu rồi nên ông ta cũng chỉ đành liều mạng mà thôi.

Ông ta bước lên trước mấy bước, vận nội lực rồi giảm một chân xuống.

Am!
Mặt đất rung chuyển một hồi, một vòng năng lượng phát ra làm đám côn trùng bị mất một mảng lớn.

"Khà khà!" Lý Phúc Lai đắc ý cười: "Thì ra đám còn trùng độc này không chịu được chấn động"
Kết quả là ông ta giậm chân theo một đường, mở ra một con đường máu xuyên qua đám côn trùng.

Chỉ có điều liên tục sử dụng nội lực làm ông ta bị tiêu hao rất nhanh chóng, ông ta sợ bị bao vây nên nhanh chóng quay lại.

"Đại ca Trọng, số lượng đảm côn trùng độc này quá nhiều, một mình tôi không làm được!" Lý Phúc Lai hồn ha hổn hển, mệt mỏi thở hồng hộc, le lưỡi như một con chó lông xù

Đỗ Đức Trọng biết ông ta đã cố gắng hết sức, cũng biết đảm độc trùng này rất nhiều, một người không thể diệt được hết chúng nó.

Nhưng khi nhìn thấy đám côn trùng có độc đó lại tràn tới một cách nhanh chóng, cách bọn họ càng ngày càng gần thì Đỗ Đức Trọng luống ca luống cuống kêu lên: "Mau nghĩ cách, mau nghĩ cách đi!" "Đúng rồi!" Đột nhiên Lý Phúc Lai nhìn Diệp Thiên, nở một nụ cười xấu xa: "Lần này đến phiên mày, hy vọng là mày sẽ không làm tao thất vọng, tạo đạp chết được nhiều côn trùng độc như vậy, nếu mày không giết được nhiều côn trùng độc hơn tao thì lúc lĩnh tiền thù lao mày phải được ít hơn tao!"
Đỗ Đức Trọng nghe vậy rất muốn bắn cho Lý Phúc Lai một phát để ông ta chết luôn.

Bây giờ là lúc nào rồi còn tính đến chuyện thù lao, ông đây mà chết thì mày đi tìm ai lấy thù lao.

"Số lượng côn trùng độc mà ông đạp chết có được đến một phần nghìn của cái đống này không?" Diệp Thiên hỏi.

"Không." Lý Phúc Lai lắc đầu.

"Vậy nếu tôi giết hết đám côn trùng có độc này thì có phải lúc lĩnh thù lao tiền thù lao của ông không được bằng một phần nghìn tiền thù lao của tôi không?" "Đó là đương nhiên!" "Được, vậy tôi sẽ khiến ông tổn thất nặng nề một lần."
Dứt lời, Diệp Thiên vung kiếm lên, tay chỉ vào khoảng không vẽ loạn một vòng, một loạt các ký tự vô căn cứ hiện ra.

"Đây là.." Lý Phúc Lai trợn mắt lên.

Vẽ bùa trong không trung.

Chẳng lẽ hắn là chân nhân tu luyện pháp thuật?
Đúng lúc này, Diệp Thiên cong ngón tay búng một cái, những ký hiệu vừa mới xuất hiện lập tức biến thành một con rồng lửa, bay vào đàn côn trùng độc.

Nháy mắt, mặt đất biến thành biển lửa, chớp mắt đã cắn nuốt hết đàn côn trùng có độc.

Một mùi vừa thổi vừa khét tràn ra.

Rất nhanh sau đó, ánh lửa tan biến, mặt đất tràn đầy tro bụi, không còn một con côn trùng có độc nào.

Mọi người phấn khởi lên.

Chỉ có Lý Phúc Lai ngẩn ngơ.

Nếu tiền thù lao Đỗ Đức Trọng trả cho hắn là ba nghìn năm trăm tỷ, vậy thì một phần nghìn của một tỷ là ba tỷ rưỡi à.

Ban đầu Đỗ Đức Trọng đã bằng lòng trả cho ông ta ba trăm năm mươi tỷ, kết quả vừa cược với hắn một lần, tiền thu lao chỉ còn ba tỷ rưỡi thôi sao.


Đúng là tổn thất nặng nề mà "Anh Thiên, đúng là đến lúc quan trọng vẫn phải nhờ đến anh!" Lúc này Đỗ Đức Trọng mới kích động nói với Diệp Thiên.

Diệp Thiên xua tay cười nói: "Không phải tôi cố gắng hết sức mà là do Lý Phúc Lai này quá gà, lúc trả thù lao cho ông ta thì nhớ trả bằng một phần nghìn thù lao của tôi là được.

"Được được được." Đỗ Đức Trọng gật đầu liên tục.

Bỗng dưng Lý Phúc Lai muốn khóc.

"Đừng mà đại ca Trọng, ba tỷ rưỡi thì cần tôi đến làm gì, ít nhất cũng phải cho tôi ba lăm tỷ chứ!"
Đúng vào lúc này, chợt một giọng nói vang lên: "Dù có cho mày ba trăm năm mươi tỷ thì mày cũng không còn mạng tiêu nữa đâu." Mọi người nhìn lại theo hướng giọng nói vang lên, thấy một đám người đang đi đến.

Đi đầu là một người đàn ông râu quai nón chừng bốn mươi tuổi, theo sau ông ta là một đám người phần lớn là da ngăm đen, vừa nhìn đã biết không phải là người Nam Việt mà là người ở khu vực Đông Nam Á.

"Mày là Chung Vinh đúng không?" Đỗ Đức Trọng híp mắt hỏi.

"Không sai, tao chính là Chung Vinh" Người đàn ông có râu quai nón kiêu ngạo nói: "Đỗ Đức Trọng, Tổng đà chủ của bọn tao bảo tạo cho mày hai sự lựa chọn" "Thứ nhất, gia nhập Hồng Thịnh, thế giới ngầm ở Đề Ngạn vẫn là địa bàn của mày.

Mỗi năm nộp cho Hồng Thịnh một nửa tiền lãi là được, đương nhiên Hồng Thịnh sẽ cung cấp đồ cho mày bán, để mày kiếm được nhiều tiền hơn." "Thứ hai, từ chối gia nhập Hồng Thịnh, tao đây sẽ đưa mày xuống địa ngục để thế giới ngầm ở Đề Ngạn đổi bầu trời một lần." "Cho mày thời gian mười phút để quyết định, nếu sau mười phút mày không đưa ra đáp án nào cho tao, vậy tao chỉ đành ra tay thôi."
Đơn giản, cục súc, rõ ràng.

"Ha ha ha!"
Đỗ Đức Trọng ngửa đầu cười to, có phần oanh liệt.

"Muốn tao gia nhập Hồng Thịnh sao? Đừng có mơ! Lại còn muốn tạo bản đồ giúp chúng mày, nếu có ngày động chạm cái gì thì chính quyền sẽ không tha cho tao, dân chúng sẽ không tha cho tao, thứ đợi tao không chỉ có tử hình mà còn phải gánh tiếng xấu muôn đời, con cháu tao đời đời không ngóc đầu làm người được." "Vậy nên mày đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa, hai lựa chọn mà Tổng đà chủ của chúng mày đưa ra tao không chọn cái nào cả.

Tao có lựa chọn của tao, đó là giết sạch chúng mày, để thế giới ngầm ở Đề Ngạn được sạch sẽ!"
Nói đến đây, Đỗ Đức Trọng hét lớn một tiếng: "Ra tay!" Nhưng mọi người xung quanh ai cũng yên lặng, không hề động đậy.

"Ra tay đi.

chết hết rồi à?" Đỗ Đức Trọng ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai của căn nhà cũ, quát lên.

Xoạt xoạt xoạt

Kết quả là một loạt bóng dáng xa lạ xuất hiện trước mắt ông ta.

Ram!
Đỗ Đức Trọng lảo đảo một cái, ngã vào ghế ngồi.

Bây giờ ông ta mới biết tất cả các tay súng mình mai phục ở trên tầng đã bị diệt hoàn toàn.

"Mày không thực hiện được lựa chọn của mày nữa đầu, vẫn còn tám phút để lựa chọn một trong hai con đường mà Tổng đà chủ đưa ra cho mày" Chung Vinh khoanh tay trước ngực, cười khẩy nói.

Đỗ Đức Trọng im lặng.

Lẽ nào hôm nay Đỗ Đức Trọng này thật sự phải chôn thấy ở đây sao?
Đúng lúc này, Kim Thiện Hùng bước lên nói vào tại Đỗ Đức Trọng: "Có anh Thiên ở đây, người phải chết ắt là bọn họ."
Đỗ Đức Trọng nghe vậy, cả người run lên một cái.

Mình còn một con át chủ bài chưa lật, ai chết vào tay ai còn chưa chắc đâu!
Sau đó, ông ta đứng lên nói: "Lý Phúc Lai, thời khắc giết địch của cậu đến rồi, lên!" "Vậy...!tiền thù lao..." Lý Phúc Lai biết lúc này phải nói đến chuyện tiền thù lao, nếu không ông ta thật sự không muốn bán mạng vì ba tỷ rưỡi.

"Ba trăm năm mươi tỷ, không thiếu đồng nào, mau lên "Được!" đi!"
Có tiền có thể xui ma khiến quỷ, có ba trăm năm mươi tỷ làm động lực, La Phúc La bóp tay đi về phía Chung Vinh, nói: "Đám không biết sống chết chúng mày, dám bắt đại ca Trọng lựa chọn, đã hỏi ý kiến của tạo chưa?" "Mày sao?" Chung Vinh liếc nhìn Lý Phúc Lai một cái, cười khinh khỉnh: "Mày là cái thá gì!" "Mẹ kiếp!" Lý Phúc Lai giận dữ, cho ngay một đòn mạnh.

"Tự tìm đường chết!" Ánh mắt Chung Vinh đen lại, ra một quyền đáp trả.

Hai quyền mạnh gặp nhau trong không trung
Âm!
Sức của hai người tương đương nhau, cùng bị lùi lại về phía sau.

"Không ngờ nội lực của mày lại mạnh như vậy."
Lý Phúc Lai và Chung Vinh gần như đồng thời nói ra câu này mới biết được thì ra hai người bọn họ ở cùng một điểm trên trục hoành của đồ thị tu vi võ thuật.

Gặp nhau trên đường hẹp, ai dũng cảm hơn người đó thắng, Chung Vinh lập tức bước từng bước dài lên phía trước tấn công Lý Phúc Lai.

Đùng đùng!
Hai người lao vào đánh nhau loạn thành một đống.

Không biết qua bao lâu sau đó, Lý Phúc Lai mất sức không chống đỡ được nữa, bị trúng một đấm Chung Vinh vào ngực, cơ thể bay ra ngoài như diều đứt dây, đè nát tường gỗ của ngôi nhà, ông ta phun ra một ngụm máu.

"Lý Phúc Lai!" Sắc mặt Đỗ Đức Trọng thay đổi trong chớp mắt.

"Khụ khụ...!Đại ca Trọng, vừa rồi tôi đã tiêu hao quá nhiều thể lực, nếu không thì ông ta chắc chắn sẽ chết!" Lý Phúc Lai che ngực vẻ mặt đau đớn cố nói với Đỗ Đức Trọng.


Đỗ Đức Trọng làm gì còn thèm nghe ông ta giải thích nữa, ông ta lập tức nhìn về phía Diệp Thiên, chắp tay nói: "Anh Thiên, mời anh xuất chiến!" "Được." Diệp Thiên đứng lên, không nhanh không chậm bước vào giữa gian nhà chính.

"Đại ca Trọng, anh ta là pháp sư, không đánh lại được "Câm mồm!" Đỗ Đức Trọng quát một tiếng.

Khi Chung Vinh nhìn thấy một thanh niên trẻ trắng trẻo xuất chiến, ông ta không nhịn được cười phá lên.

"Đỗ Đức Trọng, xem ra không còn con lừa nào nữa rồi, tên mặt trắng thế này làm trai bao còn được, chứ mày gọi nó đến nghênh chiến với tạo.

Mày coi tạo là mấy bà chị nhiều của cải, nhìn thấy mấy thằng trai bao là không đi được nữa à?" "Đúng là ông không đi được nữa thật." Diệp Thiên nhoẻn miệng cười, chậm rãi giơ tay lên.

"Sao, cậu em muốn dùng mỹ nam kế để chinh phục tối hả?" Chung Vinh giễu cợt.

Nhưng không ngờ ông ta vừa nói xong đã thấy trên tay Diệp Thiên xuất hiện một cái đạo lớn lóe lên ánh sáng lạnh thấu xương đang lớn dần với tốc độ mười centimét một giây.

"Tông tông tông...!tông sư!" Chung Vinh trợn mắt, vẻ mặt hoảng sợ muốn chết.

Tập hợp không khí thành đạo, đây là điều mà tông sư bậc hóa cảnh mới làm được!
Người ngạc nhiên sợ hãi không chỉ có Chung Vinh mà còn có cả Lý Phúc Lai, ánh mắt ông ta trợn to như một bóng đèn, mồm há to đến mức có thể nhét một quả táo vào.

"Chạy mau!"
Không biết ai kêu lên một tiếng, đám đàn em của Chung Vinh nhanh chân chạy mất, chỉ có Chung Vinh vẫn đứng đó như hóa đá, bị uy nghiêm của tông sư trấn áp.

"Muốn chạy sao, không có cửa đâu"
Ánh mắt Diệp Thiên lạnh lẽo, bỗng nhiên cây đạo trong tay hạ xuống.

"Tram!"
Xoạt
Đạo lớn chém về phía Chung Vinh, cắt thành hai mảnh như cắt đậu phụ, rồi rơi ầm ầm xuống đất.

Nhảy mắt một vết nứt xuất hiện, san phẳng mặt đất rồi tràn ra theo đường dọc, giết chết mười mấy tên chưa chạy ra khỏi cửa.

Một giây sau đó, hiện trường im lặng như chết.

Mọi người đứng đờ ra đó như tượng, mãi không hồi hồn lại được.

Không biết qua bao lâu sau, Kim Thiện Hùng thở dài một tiếng.

"Đàn ông phải như thế, dù biết không đạt được nhưng vẫn hướng tới! Ai....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui