Sau khi mọi người rời đi, Diệp Thiên đi tới trước bài vị của Kim Thiện Hùng và Đỗ Đức Trọng.
“Ông Kim ông Đỗ, hai người đi theo tôi một chuyến, tối nay tôi trút giận thay hai người.”
Sau khi dứt lời, hắn bỏ tro cốt và bài vị của hai người vào trong nhẫn không gian, còn mang theo chút hương nến và tiền giấy, sau đó gọi Lãnh Hổ rời khỏi phòng này.
“Vợ, anh đi đây.
Trước hừng sáng sẽ trở về, em đừng lo lắng, anh không sao đâu.” Diệp Thiên đi tới trước mặt Tần Liên Tâm, nhìn thấy bộ dạng lo lắng của cô, hắn cười dịu dàng nói.
“Vậy anh nhớ chú ý an toàn, em và cục cưng đợi anh trở về." Tần Liên Tâm vội vàng ôm Diệp Thiên một cái nói.
Cô biết, có một số việc không phải cô có thể ngăn cán.
Hơn nữa mỗi lần Diệp Thiên phải xuất chính, cô đều lo lắng đề phòng.
Nhất là lần này, phải tấn công một tông môn trên chục ngàn người, có thể nghĩ tới nguy hiểm cỡ nào,Chương 356: Cậu bóp chết tôi đi
Sau khi mọi người rời đi, Diệp Thiên đi tới trước bài vị của Kim Thiện Hùng và Đỗ Đức Trọng.
“Ông Kim ông Đỗ, hai người đi theo tôi một chuyến, tối nay tôi trút giận thay hai người.”
Sau khi dứt lời, hắn bỏ tro cốt và bài vị của hai người vào trong nhẫn không gian, còn mang theo chút hương nến và tiền giấy, sau đó gọi Lãnh Hổ rời khỏi phòng này.
“Vợ, anh đi đây.
Trước hừng sáng sẽ trở về, em đừng lo lắng, anh không sao đâu.” Diệp Thiên đi tới trước mặt Tần Liên Tâm, nhìn thấy bộ dạng lo lắng của cô, hắn cười dịu dàng nói.
“Vậy anh nhớ chú ý an toàn, em và cục cưng đợi anh trở về." Tần Liên Tâm vội vàng ôm Diệp Thiên một cái nói.
Cô biết, có một số việc không phải cô có thể ngăn cán.
Hơn nữa mỗi lần Diệp Thiên phải xuất chính, cô đều lo lắng đề phòng.
Nhất là lần này, phải tấn công một tông môn trên chục ngàn người, có thể nghĩ tới nguy hiểm cỡ nào,Tuy pháp trận phòng ngự do ý niệm tạo ra có lực phòng ngự không cao lắm, nhưng muốn phá vỡ cũng không dễ dàng như thế, một khi có chuyện còn có thể ngăn cản một lát, để hắn tranh thủ thời gian vội vàng trở về.
Sau khi dặn dò một lát, Diệp Thiên và Lãnh Hổ xuất phát tới đại hội giám định bảo vật.
Khách sạn Nhã Hương từng là sản nghiệp của Kim Thiện Hùng, hiện giờ thành tài sản của Hồng Thịnh.
Địa điểm của đại hội giám định bảo vật được thiết lập ở trong khách sạn Nhã Hương.
Lúc này vừa đúng bảy giờ tối, ngoài cửa khách sạn Nhã Hương lấp lánh ánh đèn neon, cả khách sạn kiểu phương Tây được trang trí lộng lẫy không khác gì một cung điện.
"Két!"
Hàng loạt xe sang xếp thành hàng lái tới bãi đỗ xe khách sạn Nhã Hương, có xe Rolls – Royce, có xe Maybach, có Bentley, có nhiều xe sang như vậy, dùng xe sang như mưa để hình dung cũng không đủ.
Rất nhanh, từng nam nữ trong xã hội thượng lưu mặc âu phục, vảy dài chấm đất, ăn mặc xa xỉ vai kề vai, tay nắm tay, vừa nói vừa cười đi vào trong khách sạn Nhã Hương.
“Ôi, tổng giám đốc Mã, ông đến rồi à?” “Ha ha, cô Châu tổ chức đại hội giám định bảo vật ngay cả Lâm đà chủ cũng nể tình tới tham dự, sao tôi lại không đi được.
Hiện giờ ngoại trừ Lâm đà chủcủa Hồng Thịnh ra, chỉ có cô Châu là rất có mặt mũi, tôi còn trông cậy vào cô phát tài nữa đấy!” “Tất nhiên, từ khi Lâm đà chủ tọa trấn nơi này tới nay, kinh doanh của chúng ta càng làm càng lớn, buôn bán lời hơn hẳn khi Kim Thiện Hùng và Đỗ Đức Trọng còn sống.
“Tổng giám đốc Trần nói không sai, nửa năm qua công ty tôi kiếm được tiền, đều bằng trước đây kiếm ba năm mới được, đây đều là công lao của Lâm đà chủ.
"Ha ha."
Một đám người trò chuyện vui vẻ.
Khi Châu Hiếu phát thiệp mời, vì sợ người của Hồng Thịnh hoài nghi, cô ta không chỉ mời người của Hồng Thịnh, ngay cả những người giàu có nhất quanh thành phố Giang Thành cũng mời, như vậy có thể tạo ra hiệu quả che mắt người khác.
Đương nhiên, chuyện này cũng được trưng cầu Diệp Thiên được hắn cho phép.
"Hu!"
Rất nhiều người vây xem nghe bọn họ nói chuyện, không nhịn được nhổ nước bọt.
“Tài sản của các người hùng hậu, đưa nhiều tiền cho Hồng Thịnh hơn, đương nhiên kinh doanh càng làm càng lớn, mà những xí nghiệp nhỏ như chúng tôi đều gặp tai ương, nửa năm qua bị các người chèn ép sắp đóng cửa rồi!” “Những nơi khác tôi không biết, chỉ nói về Giang Thành, khi ông Kim còn sống sẽ không giúp nhữngcông ty lớn chèn ép công ty nhỏ, mà lúc này thì khác, chỉ cần đưa tiền, Hồng Thịnh sẽ giúp những công ty lớn làm thịt công ty nhỏ như chúng ta.
Hàng của công ty tôi đã mấy tháng không rời khỏi cảng, lại tiếp tục như vậy, tôi sẽ không chịu được nữa mà tuyên bố phá sản.” “Khi ông Kim còn sống, tôi vẫn luôn nói xấu sau lưng ông ấy, bây giờ ông Kim không còn nữa, mới biết được ông Kim còn sống thật tốt, ít nhất hàng năm đều có thể kiếm tiền, trái lại bây giờ, ha ha, ngay cả suy nghĩ muốn tử tự tôi cũng có rồi đấy.” “Hết cách rồi, ai bảo người ta có chỗ dựa vững chắc là Hồng Thịnh, ngay cả nhà họ Tần đều bị chiếm đoạt.
Chúng ta có thể làm gì, cùng lắm thì phá sản lượm ve chai mà sống.”
Một số ông chủ xí nghiệp nhỏ liên tục thở dài.
Lúc này Diệp Thiên và Lãnh Hổ đi xe vào bãi đỗ xe, bởi vì hai người đều cố ý ăn mặc, còn dính râu vào, cho nên cho dù gặp người quen cũng khó nhận ra hai bọn họ.
Vì thế hai người đưa thiệp mời, trước mặt bao người tiến vào khách sạn Nhã Hương.
Trong hội trường vô cùng náo nhiệt.
Diệp Thiên đưa mắt nhìn, vừa nhìn là thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Nhưng những người này đều là cỏ đầu tường, người nào phát đạt thì ôm đùi người đấy, hắn cũng lười để ý tới, tùy tiện tìm vị trí ngồi xuống.
Đại hội là tiệc đứng, Lãnh Hổ đi lấy rượu vang, lấythêm ít đồ ăn, vừa ăn vừa uống với Diệp Thiên.
Lúc này truyền tới tiếng xôn xao.
“Bác sĩ Trương, chúc mừng ông trở thành ông chủ của Tế Thế Đường “Tế Thế Đường được bác sĩ Trương lãnh đạo, nhất định sẽ càng thêm phát đạt!” “Hiện giờ bác sĩ Trương là người tâm phúc bên cạnh Làm đà chủ, sau này ở Giang Thành phải dựa vào bác sĩ Trương hết
Một đảm ông chủ giàu có ở Giang Thành bắt đầu vây quanh Trương Thụy Bắc.
“Ha ha ha!” Gương mặt già nua của Trương Thụy Bắc đều đã cười thành đóa hoa cúc nở, ôm quyền nói: “Là tôi phải dựa vào các vị mới đúng.
Sau này kinh doanh ở Tế Thế Đường mong các vị có thể quan tâm nhiều hơn.
“Nhất định.
Nhất định.
Diệp Thiên nghe vậy nàng mắt nhìn thấy gương mặt Trương Thụy Bắc đỏ bừng, hắn không khỏi cau mày nói: “Tế Thế Đường của tôi rơi vào tay ông cụ này từ khi nào thế?” “Dạ đại sư Diệp, sau khi thế giới ngầm ở Giang Thành bị Hồng Thịnh chiếm lĩnh xong, Trương Thủy Đồng đã tiếp cận Lâm Dịch Sơn đà chủ của Hồng Thịnh ở nơi này, thời gian không phụ lòng người, cô ta được Lâm Dịch Sơn nhìn trúng, thành tình nhân của Lâm Dịch Sơn, hiện giờ ở Giang Thành rất có mặt mũi, ai không mà không dám cho cô ta mặt mũi.
Tế Thế Đường là Trương Thủy Đồng đi theo Làm Dịch Sơn lấyimg.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...