Chàng Rể Trùng Sinh


Khi Diệp Thiên đến nhà họ Tô, đúng hệt như những gì hắn dự đoán, nhà họ Tô sớm đã trốn hết mất dạng, nhưng mà hắn vẫn cho một mồi lửa thiêu trụi nhà họ Tô thành tro.

Sau đó, hắn lại đến công trường của Huyền Minh Tông, đào hết toàn bộ nền móng công trình vừa xây xong lên.

Lật tung hết cả công trường của Huyền Minh Tông trong phạm vi một cây số xung quanh, sau đó nghênh ngang bỏ đi.

“Tên Diệp Bắc Minh chết tiệt này! Công trình xây dựng hơn hai tháng bị hắn phá hủy trong chốc
lát! Thật sự đáng hận!” “Đợi đến khi ép được hắn mở miệng, lấy được bí mật phương thuốc và hỏa phù, lúc đó nhất định
phải băm hắn ra ném cho chó ăn!”
“Tên khốn này nổi điên như vậy, e là sẽ không dễ dàng nhượng bộ đâu."
Khi tin tức tông môn mới bị phá hủy truyền đến tại Huyền Minh Tông, đám trưởng lão đều rất phẫn nộ.

"Ha ha."
Tông chủ đắc ý cười: “Không sợ hắn nổi điên, chỉ sợ hẳn không nổi điên, đợi đến khi hắn nguôi giận rồi, không còn gì để làm nữa, hắn phải đến nhượng bộ chúng ta thôi."
“Bởi vì nếu như hắn không quan tâm đến vợ và đứa con chưa ra đời của mình, hắn sẽ không tức tối đến mức điên loạn như vậy, đó mới là điều khiến người ta đau đầu nhất, mà hắn ta nổi điên như vậy, tôi ngược lại cảm thấy rất yên tâm.

“Mọi người cứ chờ đi, trong vòng năm ngày, Diệp Bắc Minh nhất định sẽ ngoan ngoãn đến đây nhận thua!”
"Ha ha!"
Tông chủ đắc ý ngửa đầu cười vang.

Buổi chiều hôm đó, Diệp Thiên và Takera Satoh cùng đáp máy bay đến Hokkaido Nhật Bản.


“Các người đã biết chuyện này chưa, hôm nay vợ của Diệp Bắc Minh bị bắt đi rồi?”
“Không chỉ biết chuyện, tôi còn xem qua đoạn video đó nữa, trời ạ, thật không ngờ vợ của Diệp Bắc Minh lại xấu xí như vậy, lúc xem video tôi bị dọa đến phát khiếp, thật không biết sao Diệp Bắc Minh có thể chịu đựng được, còn để cho người phụ nữ xấu xí đó mang thai được nữa."
“Tôi nghĩ sở thích của Diệp Bắc Minh chắc không đến nỗi quái đản vậy đâu, nói không chừng có khi nào là vợ của anh ta mang thai đứa con hoang với tên đàn ông nào đó, nếu không vợ của Diệp Bắc Minh bị bắt, đến bây giờ cũng không hề nghe thấy tin tức anh ta đi cứu vợ mình.

Không biết chừng Diệp Bắc Mình còn mong vợ mình chết cho rồi ấy chứ."
“Đúng đó, người phụ nữ xấu xí như vậy, chết đi có khi Diệp Bắc Minh còn vui mừng, nghe nói anh ta có một cô vợ bé là con gái của gia đình giàu nhất Đông Nam Á, tên là Thẩm An Kỳ, một khi vợ anh ta chết đi, Thẩm An Kỳ có thể trở thành vợ cả, dựa vào gia cảnh và nhan sắc của Thẩm An Kỳ, dù gì cũng rất tương xứng với Diệp Bắc Minh.”
" "
Có mấy cặp đôi Nhật Bản không ngừng tám chuyện với nhau.

Bởi vì họ nói chuyện bằng tiếng Nhật, cho nên có rất nhiều người Nam Việt trên máy bay không hiểu.

Nhưng mà có một vài người Nam Việt có thể hiểu được, sắc mặt đều có vẻ không hài lòng, nhưng cũng chẳng thể nói gì cả.

Dù sao đây cũng là chuyến bay bay đến Nhật Bản, lỡ như chọc phải người không nên đụng đến, đến Nhật Bản còn không bị đánh nhừ tử sao.

Cho nên rất nhiều người đều nghĩ thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, cứ coi như không hề nghe thấy.

Nhưng mà Takera Satoh lại nghe hiểu.

Đang chuẩn bị mở miệng chửi mấy người Nhật Bản kia.

Kết quả anh ta còn chưa kịp mở miệng.


“A!” Vài tiếng hét thất thanh vang lên.

Đám nam nữ Nhật Bản đang ngồi tám chuyện đẳng kia, đột nhiên ngã lăn xuống đất lăn lộn điên cuồng.

Trong cabin lập tức rối tung rối mù.

Một nhóm tiếp viên hàng không nhanh chóng
chạy tới.

Kết quả là còn chưa kịp cấp cứu, mọi người đều bàng hoàng phát hiện, nhóm năm sáu người Nhật Bản này đã đột ngột tử vong.

Toàn bộ cabin giống như chìm trong bầu không khí yên ắng chết chóc.

Tất cả mọi người đều trổ mắt sững sờ
Duy chỉ có Takera Satoh, thận trọng dè dặt liếc nhìn Diệp Thiên, chỉ thấy hắn ngồi dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng mà vẻ mặt lại đẳng đẳng sát khí, khiến Takera Satoh không khỏi rùng mình một cái.

“Haiz!.

Chủ nhân đang lo lắng khó chịu vì vợ mình bị bắt cóc, bọn chúng lại dám hỗn láo xúc phạm chủ nhân và phu nhân như vậy, chết là đáng đời.” Anh ta thở dài trong lòng.


Không lâu sau, thi thể của mấy người này đều bị khiêng đi, lúc đó trong cabin mới khôi phục lại chút sinh khí.

“Tại sao bọn họ đang khỏe ạanh, chỉ vì dùng lời lẽ hơi khó nghe bàn luận về chuyện của vợ chồng Diệp Bắc Minh, thế mà lại đột ngột qua đời? Đây là trùng hợp hay là có lời nguyền bí ẩn gì?"
“Người ta gặp nạn, còn bọn họ lại ở sau lưng đồn đoán bậy bạ, chắc là bị trời phạt đó mà."
“Xem ra sau này không thể đề cấp đến vấn đề này nữa, sáu người đang khỏe mạnh bất thình lình lăn đùng ra chết, đáng sợ quá đi mất.

“Có khả năng vấn đề này bị Diệp Bắc Minh liệt vào vanh sách cấm, đã vậy còn yểm bùa chú, ai dám mở miệng nói lời khó nghe xúc phạm đến một người nào đó, sẽ chết bất đắc kỳ tử, Diệp Bắc Minh vốn đã rất bí hiểm đáng sợ, cả gia tộc Miyazaki hơn ngàn người đều bị anh ta xóa sổ hết, đoán chừng cũng là bị anh ta dùng bùa chú tiêu diệt sạch.”
Do có sáu người đã tử vong, cho nên sau khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Hokkaido Nhật Bản, hơn một trăm người trên máy bay đã được đưa đi điều tra, đến khi có kết quả khám nghiệm tử thi, xác định được sáu người này không hề có dấu hiệu bị hạ độc, suy đoán là bị nhồi máu cơ tim đột ngột, lúc này mọi người mới được gỡ bỏ hiềm nghi, lần lượt rời đi.

Giải quyết xong mọi chuyện cũng mất gần hai tiếng đồng hồ.

Mà sắc trời, cũng dần tối đi.

Nhưng Diệp Thiên và Takera Satoh vẫn không hề nghỉ ngơi chạy thẳng về phía núi Đại Tuyết ở Hokkaido.

Bởi vì đang là mùa đông, tuyết phủ trắng xóa, rất nhiều con đường đều bị tuyết dày phong tỏa.

Hơn nữa Takera Satoh cũng chỉ đến đây có vài lần, cho nên không quen thuộc với địa hình ở đây lắm, không thể trực tiếp ngự kiếm đến nơi.

Chỉ có thể đi bộ, dựa vào trí nhớ của Takera Satoh tiếp cận ngọn núi.

Cuốc bộ nguyên cả một đêm, cho đến khi ánh nắng ban mai rọi xuống mặt đất, hai người đã tiến sâu vào núi Đại Tuyết thêm mấy chục cây số, đi đến một đỉnh núi tuyết.

“Chủ nhân, lối vào cửa động hình như nằm ngay lưng chừng giữa ngọn núi tuyết này, cụ thể nằm ở đâu thì không rõ lắm, chỉ có thể đi dọc theo đường núi dựa vào trí nhớ để tìm kiếm.


Takera Satoh giơ tay lên chỉ về phía ngọn núi tuyết ở trước mặt cách đó vài dặm, quay đầu nhìn lại nói với Diệp Thiên.

"Di!"
Diệp Thiên không nói gì nhiều.

Trực tiếp đón gió lạnh đi thẳng đến chân đỉnh núi tuyết kia,
Takera Satoh đi theo sát đằng sau.

Ngay sau đó, có âm thanh kim loại leng keng leng keng va chạm vào nhau vang lên, cùng với tiếng đánh đấm giao chiến với nhau.

“Chủ nhân, nhìn xem! Dưới chân núi tuyết có hai nhóm người đang đánh nhau!" Takera Satoh nhìn xuống dưới rồi hét lên.

Không cần anh ta nhắc nhở, Diệp Thiên đã sớm phát hiện ra, một nhóm người mặc đồ trắng và một nhóm người mặc đồ đen, đang giao chiến đến long trời lở đất dưới chân núi tuyết.

“Chủ nhân, xuống đó xem đi, đó là con đường duy nhất để lên núi.” Takera Satoh nói.

Diệp Thiên gật đầu, sau đó hai người lao xuống dưới, dừng ngay vị trí cách chỗ giao chiến không xa.

"Hum?"
Vừa nhìn kỹ lại, Satoh Mutaro không khỏi nhíu mày, kinh ngạc hỏi: “Đám người Tuyết Thần Cung sao lại đánh nhau với người của Quỷ Linh Giáo?”
“Cậu biết bọn chúng sao?" Diệp Thiên thuận miệng hỏi.

Takera Satoh nói: “Tôi từng qua lại với Tuyết Thần Cung, đó là giáo phải do một nhóm phụ nữ lập nên, tổng đàn được xây dựng ngay bên trong núi tuyết mù mịt, cách đây cũng không xa lắm."
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui