Chàng Rể Trùng Sinh


“Thật là một tên thổ dân ngông cuồng, Nguyên Linh Đan là đan dược bán chạy nhất cho chính Đan Vương nghiên cứu ra, độn phủ cũng là đảo mệnh Thần khí do Phù Vương nghiên cứu, cái này một đan một phù này đều là thứ căn bản của hai môn phái lớn.

Anh ta cũng dám thách đấu với hai chỉ bảo này, quả thật là nói chuyện hoang tưởng mà!" "Cái tên thổ dân này có lá gan cũng lớn quá đấy! Hai thứ đồ ấy mà anh ta cũng dám thách đấu nữa sao?" "Tất cả môn phái đều hao hết suy nghĩ cũng không tạo ra được hai thứ đồ này.

Một cái thổ dân như anh ta lại tạo ra được sao? Nói đùa cái gì vậy!"
Từng nhóm trưởng lão và đệ tử của các môn phái bắt đầu rối rít bàn tán, không một ai tin tưởng cả.

"Anh đừng nói cho tôi là anh sẽ dùng đan dược có mùi sáu vị lục địa và bùa chú của thần côn mà đem đi thách đấu nha, chuyện này đúng là buồn cười thật đấy!" Hầu Hà Kính cười hạ hạ nói.

Thính giác của Diệp Thiên vô cùng nhạy cảm, lúc này hắn liền qua qua chỗ Hầu Hà Kính nói: "Cũng chỉ có dạng người ngu ngốc như anh mới nói ra được những lời ngu tới vậy.

"Con mẹ nó anh." Hầu Hà Kính đen mặt, khó chịu nói: "Vậy ngược lại anh lấy ra đồ đem đi thách đấu đi, nếu anh có thể thách đấu thành công tôi sẽ theo họ của anh luôn!" "Loại người ngu ngốc như anh, không xứng theo họ với tôi."
Diệp Thiên đạp trả bằng lời lẽ nặng nề, sau đó thì nói tiếp: "Nếu tôi thách đấu thành công, anh ăn một chậu tương anh có dám không?"
Hầu Hà Kinh: "..

"Hà Kinh sợ gì chứ, đồng ý với anh ta đi, nếu anh ta có thể thách đấu thành công, tôi giúp anh ăn một nửa" Chu Khôn cười nói.

"Được!"
Hầu Hà Kính đập bàn lớn tiếng nói: "Nếu anh có thể thách đấu thành công, tôi sẽ ngay lập tức ăn một chậu tương!" "Mọi người làm chứng nha." Diệp Thiên liền nhìn xung quanh rồi nói.

Mọi người rối rít gật đầu.

"Anh Hầu, anh còn phải nói thêm nếu anh ta thách đấu thua thì anh ta cũng phải ăn một chậu tương chứ Trịnh Nghiệp Thành giống sư sợ chuyện còn chưa đủ lớn nên nói thêm với Hầu Hà Kinh.


"Cái này anh Trịnh không phải sợ, nếu anh ta thách đấu thất bại thì mạng của anh ta cũng không còn để xuống đài thì làm gì mà ăn được nữa." Hầu Hà Kính cười nói.

"Ha ha, nói rất đúng, tôi quên chuyện này." Trịnh Nghiệp Thành cười lớn.

Đúng vào lúc này, một tiếng quát lớn vang lên.

"Tất cả im miệng lại cho tôi!"
Bỗng nhiên Tam trưởng lão Lý Gia Quân của Huyền Tiêu Môn đứng bật dậy từ trên ghế bành, vẻ mặt lộ ra sự giận dữ, lạnh lùng liếc nhìn mọi người dưới Xung quanh lập tức yên lặng như chết.

Hầu Hà và Trịnh Nghiệp Thành đều rụt cổ lại, không dám thở mạnh một hơi.

"Cậu chắc chắn là mình muốn thách đấu với Linh Đan của môn phải tôi và độn phù của Huyền Tiêu môn sao?" Lúc này Lý Gia Quân nhìn Diệp Thiên với lạnh như băng.

"Đúng vậy!"
Diệp Thiên chắc chắn mười phần trả lời.

Lý Gia Quân cười ngại ngùng một tiếng nói: "Mặc dù tôi nói mọi người lên thách đấu nhưng tôi vào chính là tu sĩ, không phải thổ dân, mà cậu lại là thổ dân, cậu có từng nghĩ tới nếu cậu cầm thứ đồ nát của cậu đến làm bẩn Đan Vương và Phù Vương thì sẽ có hậu quả gì xảy ra không?" "Không nghĩ tới." Diệp Thiên lắc đầu, nhẹ như không nói: "Tôi có tự tin trăm phần trăm, không cần suy nghĩ tới hậu quả nhỉ?" "Thật sự không biết anh ta lấy đâu ra sức lực đó, dám mạnh miệng nói như vậy!" Băng Ngôn không nhịn được mà chửi bậy.

Tinh Hàm đang lo gần chết, nghe Băng Ngôn nói như vậy, cô ấy khó chịu nói nhỏ: "Đã lúc này rồi, em không thể đừng nói như thể được không?"
Băng Ngôn nhếch miệng nhưng đành phải ngậm lại.

Về phần Chu Khôn và nhóm người Tiêu Chí Hào, mặc dù họ tức giận đầy bụng nhưng sau khi bị Lý Gia Quân trấn áp thì cũng không dám xuất hiện công kích Diệp Thiên nữa.


"Nếu cậu đã tự tin như vậy thì trước hết cậu hãy xuất ra Nguyên Linh Đan mà cậu đem tới để thách đấu với chúng tôi đi." Lý Gia Quân thản nhiên nói.

khiến cho người ta đi lên thách đấu cũng là ông ta, nhưng ông ta không có nói rõ là thổ dân không thể tới.

Cho nên Diệp Thiên tới ông ta cũng không thể đuổi hàn xuống, nên chỉ có thể để hắn lên thách đấu
Nếu như Diệp Thiên xuất ra Nguyên Linh Đan không có hiệu quả cao thì coi như Diệp Thiên đã thách đấu thất bại.

Sẽ không có ai truy cứu trạch nhiệm của ông ta, nhưng nếu hắn đem tới thứ đồ rác rưởi thì ông ta cũng không ngại đánh một chưởng chết Diệp Thiên đầu.

"Được." Diệp Thiên hờ hững trả lời, đưa tay vào túi sở một cái sau đó bóc ra một cái bình sứ nhỏ.

"Đổ ra một viên cho tôi xem thử chút đi." Lý Gia Quân vươn tay ra.

Diệp Thiên gật đầu, mở nắp bình ra, đổ một viên Nguyên Khí Đan nhỏ vào lòng bàn tay ông ta.

"Tôi đoán chắc là chỉ mười giây thôi, Anh ta sẽ bị đánh chết thảm trên đài luôn." Chu Khôn thấy thế thì cười lạnh nói.

"Tôi cũng cho rằng như vậy đó.

Hầu Hà Kính và nhóm người Phương Phi đều gật đầu.


Nhưng không ngờ, họ vừa dứt lời thì liền thấy thân hình Lý Gia Quân chấn động.

"Ha ha! Anh ta gây ra chuyện gì cho Tam trưởng lão Huyền Đỉnh Môn Kết quả Chu Khôn còn chưa nói xong thì liền nghe thấy Lý Gia Quân kêu lên.

"Đan dược thơm quá!"
Cái gì!
Ở đây tất cả tu sĩ đều sửng sốt.

không phải là thứ đan dược rác rưởi sao?
Sao có thể rất thơm cơ chứ? "Tôi khôn nghe lầm đó chứ, Tam trưởng lão Huyền Tiêu Môn nói đan dược đó rất thơm sao?" Chu Khôn không dám tin mà thốt lên.

Trong nháy mắt sắc mặt của Chu Khôn trở nên khó coi hơn cả chó hoang.

Chẳng lẽ...Cái tên thổ dân đó thực sự luyện ra đan dược thật sao?
Phải biết ngay cả anh ta cũng không luyện ra được.

"Anh Khôn, tôi nghi ngờ là Diệp Bắc Minh đã phun tinh dầu lên viên thuốc, mặc dù thực lực cá nhân của chúng tôi không thể bằng người trong môn phái các người, nhưng khoa học kỹ thuật chúng tôi phát triển, có thể sản xuất ra được thứ tinh dầu mà các người không thể tưởng tượng ra được." Hầu Hà Kinh nhỏ giọng nói.

Mọi người nghe xong thì cảm thấy có lẽ cũng có khả năng này.

Nếu không sao một tên thổ dân như anh ta có thể luyện ra được viên đan dược mà ngay cả trưởng lão Lý cũng khen là rất thơm cơ chứ.

Mà lúc này, trên ghế bành, ba vị trưởng lão khác cũng đi ra, ngửi viên đan dược trong tay trưởng lão Lý, kết quả ngửi xong thì ai cũng nói là nó rất thơm.

"Có lẽ viên Nguyên Linh Đan, cho dù là màu sắc hay mùi thơm đều có thể mạnh hơn cả bản Nguyên Linh Đan của Huyền Đỉnh Môn các người, chỉ là không biết hiệu quả thì như thế nào." Tam trưởng lão Huyền Tiêu Môn - Tôn Bắc Tông nói.

"Muốn biết hiệu quả thế nào, mỗi người các vị cứ nếm thử liền biết thôi" Diệp Thiên nói, sau đó thì đổ ra cho mỗi vị trưởng lão mỗi người một viên.


"Vậy chúng tôi liền nếm thử đi?" Tôn Bắc Tông đề
Bên kia cả ba vị trưởng lão cũng gật nhẹ đầu Thế là họ liền bỏ đan dược vào miệng.

nghị
Một giây sau!
Bốn vị trưởng lão đều giống như biến thành đá.

Chuyện gì xảy ra vậy?
Ở đây tất cả tu sĩ đều kinh ngạc.

Hiệu quả là tốt hay xấu thế?
Khoảng nửa phút sau, thấy bốn vị trưởng lão vẫn như biến thành đá thì Chu Khôn bất chợt kêu lên: "Không được! Cái tên thổ dân này chắc chắn đã dùng đan dược có độc, độc chết bốn vị trưởng lão rồi!" "Cái gì!"
Tất cả tu sĩ đều sợ ngây người! "Xong! Anh ta xong rồi!" Băng Ngôn nói trong vô lực.

Trong nháy mắt Tinh Hàm liền xụi lơ trên ghế, trong mắt là một mảnh tro tàn.

"Đệ tử Huyền Tiêu Môn và Huyền Đỉnh môn! Trưởng lão của các người đã trúng độc! Mau giết tên thổ dân kia đi!" Lúc này Tiêu Chí Hào đột nhiên hô lên.

Nghe vậy, trên ghế bành tất cả đệ tử đều xông lên ngay lập tức.

"Ha ha! Cái tên thổ dân này xong rồi!"
Nhóm người Tiêu Chí Hào, Chu Khôn, Hầu Hà Kính đều cười lên vô cùng thoải mái.

Nhưng không ngờ lời nói của họ còn chưa dứt thì họ liền thấy bốn vị trưởng lão kia đột nhiên động đậy, dáng
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui