Khi Huyết Tổ qua đời và tin tức về sự hủy diệt của Huyết Tộc lan truyền, trong lúc hân hoan, chấn động đến thế, tổng bộ của tổ chức sát thủ Thiên Nộ vẫn giữ im lặng Im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi!
Điều này chứng tỏ trong lòng bọn họ đã tỏ tường.
Tiếp theo đây, điều thầy Diệp phải làm là tiêu diệt là tổ chức Thiên Nội "Ngay cả thế lực to lớn và hùng hậu như Huyết Tộc cũng đã bị thấy Diệp trừ khử.
Thiên Nộ chúng ta vốn yếu thế, chỉ cần thấy Diệp tìm tới cửa, hắn đó sẽ là ngày tàn của chúng ta, không một ai có thể thoát được." - Thủ lĩnh Thiên Nộ yếu ớt nói.
Bọn họ chẳng qua đều là những người bình thường, chỉ là được huấn luyện đặc biệt nhiều hơn so với người khác, trước mặt võ sĩ mà không có vũ khí tối tân thì vẫn chỉ cần dùng nội công cũng có thể đánh chết họ từng chút một.
Huống hồ, thầy Diệp lại như một hiện thân của ma quỷ Chỉ với một ngọn lửa cũng có thể biến tất cả sát thủ thành "Thủ lĩnh, chúng ta nên làm gì bây giờ?" - Một sát thủ trưởng "Hay là, chúng ta đến xin lỗi thầy Diệp? "Quỳ xuống trước mặt hắn cũng được.
tro.
hói.
"Nếu như vẫn chưa đủ, chúng ta đem tất cả tài sản đưa cho hắn cũng được."
Các cấp cao của Thiên Nộ đã đưa ra đề xuất.
Thủ lĩnh của Thiên Nộ cười khổ: "Một con quỷ giết người dứt khoát như thầy Diệp thì sẽ nhận lời xin lỗi sao? Các người nghĩ hắn để tiền vào mắt sao? Các người quá ngây thơ, loại người giống ác ma như thấy Diệp sẽ không Chương nhận lời xin lỗi đầu, càng không nhận tiền, thứ hàn muốn chính là mạng của chúng ta l Toàn bộ sát thủ đều vô cùng hoang mang, trong lòng tràn ngập sợ hãi, “Như vậy đi, chúng ta phân chia vàng và châu báu trong kho, mỗi người tìm một nơi an toàn để ẩn náu.
Đợi giông bão qua đi, chúng ta lại tụ hội và đổi một tổng bộ khác.
Sau này lúc nhận đơn thân trong một chút, hành sự kin đảo để tránh vướng vào rác rồi như thế này một lần nữa.
" - Thủ lĩnh Thiên Nộ nói.
Dứt lời, những tên sát thủ đã vội vàng tháo chạy, tất cả đều xông vào kho chứa vàng bạc và châu báu.
Khoảng một giờ sau, bọn chúng rời tổng cục Thiên Nộ với những chiếc túi chứa đầy vàng bạc châu báu.
Chỉ là, điều đợi chờ chúng chính là Vương Thiên Hoá và Mã Thiên Kiêu - vốn là những kẻ giết người trong im lặng, thể là vàng ngọc của bọn chúng đều bị cướp sạch.
"Haha, thấy Diệp đã đánh giá quá cao những tên sát thủ này.
Bọn chúng mang trên người từng ấy vàng, điều này vốn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng phản ứng của chúng.
Chưa kịp bắn ra một viên đạn độc nào đã bị chúng ta giết chết dễ như trở bàn tay.
Sớm biết thế này ta đã không để đây xử lý bọn kiến con này, mà cùng với Lão Triệu đi diệt Huyết Tộc rồi!”- Vương Thiên Hoa cười nói.
"Nhưng mà bạn sát thủ này cũng kiếm được nhiều tiền thật, chỗ vàng này tính ra tiền mặt ít nhiều gì cũng được tám tỷ, đặc biệt những báu vật này đều là kim cương và ngọc trai rất lớn" - Mã Thiên Kiêu nói.
"Haha, đợi đến lúc mang những châu báu này về cho Vợ thấy Diệp, chắc chắn cô ấy sẽ rất thích
Lúc này, Thiên đã hoàn thành cuộc phỏng vấn của phóng viên và trở về khách sạn nơi anh ở, nhìn thấy trận và mặt của Thẩm An Kỳ đều bị đánh và trầy xước, giống như một người phụ nữ bị bạo lực gia đình, đang đứng ở cửa khách sạn, vòng tay ôm ngực, dáng vẻ như đang đợi chồng về "An Kỳ, em bị làm sao vậy?" Diệp Thiên tiến lên ôm mặt cô đau lòng hỏi.
Thẩm An Kỳ lạc đầu, khoé môi lộ nét cười nhưng trong đôi mắt xinh đẹp dường như có lệ
Một tiếng trước, Tần Liên Tâm gọi điện cho cô, báo cô giúp Diệp Thiên xoa chỗ đau.
Biết được người đầu tiên Diệp Thiên gọi điện bảo bình an là
Tần Liên Tâm mà không phải cô, rõ là có chút tủi thân, nghĩ rằng
Diệp Thiên không hề quan tâm đến mình.
Phụ nữ luôn thích so sánh mà, nhưng khi so bì với Tần Liên Tâm, tâm lý cô trở nên mất cân bằng, nhưng cô không dám tức giận, càng không muốn rời xa Diệp Thiên, cho nên cảm thấy rất uất ức, rất muốn phát tiết nhưng lại không dám bày tỏ, chỉ đành một mình gặm nhấm nỗi đau lòng.
“Chủ nhân, mọi chuyện là thế này, lúc người bị Huyết Tổ tấn công, An Kỳ đã chạy đi tìm người, muốn biết tình hình của người, nhưng đường trên núi khó đi, trời lại tối, cô ấy không cẩn thận trượt ngã, toàn thân đều bị thương.
"Cô gái ngốc nghếch này, sao lại bất cẩn như vậy hả? Lúc ở Đông Đình cũng không cẩn thận như vậy nữa! Sau này phải cần thân một chút, bản thân em còn không lo được làm sao lo được cho anh chứ?" - Diệp Thiên xót xa mắng một câu rồi bế Thẩm An Kỳ tiến vào khách sạn.
Thẩm An Kỷ cảm nhận được sự cưng chiều và đau lòng trong lời nói của Diệp Thiên, khoảnh khắc anh bế cô trong lòng, mọi bất mãn của cô đều biến mất trong tích tắc, chỉ còn lại cảm giác tự trách, vì vậy cô vùi chiếc đầu nhỏ vào vòng tay của Diệp Thiên sụt sùi khóc.
Được người đàn ông mình yêu quan tâm mình thật hạnh phúc
Về đến phòng khách sạn, cả hai đi tắm rồi ngồi tựa vào nhau trên giường, Diệp Thiên lấy một viên Sinh Lực đan trong binh ra ăn, còn lại mấy mươi viên đưa hết cho An Kỳ: "Cho em dùng để ăn vặt này!" “Hả?" - Thẩm An Kỳ sững sờ.
Diệp Thiên cho cô Sinh Lực đạn như một món ăn nhẹ? Phải chăng anh ấy muốn sắc vóc cô trở nên xinh đẹp hơn, tình cảm với cô cũng sâu đậm hơn? "Hay là thôi vậy!” - nhìn thấy Thẩm An Kỳ không trả lời, Diệp Thiên rút tay về.
“Muồn, muốn Mau đưa cho em!” - Thẩm An Kỳ hoàn hồn, giật lấy bình sử từ trên tay Diệp Thiên rồi ôm chặt trước ngực, vẻ mặt tràn đầy vui sướng.
“Vậy thì mau ăn đi rồi xoa vết thương giúp anh" - Diệp Thiên nhìn cô rồi nằm xuống giường.
"Vàng" - Thẩm An Kỳ gật đầu, nhanh chóng rót thuốc ra uống một viên.
Trong phút chốc, cô cảm giác được một luồng khí truyền vào trong cơ thể, hóa thành hàng ngàn luồng nhiệt truyền vào kinh mạch của cô, cảm giác tê rần tràn ngập toàn thân, khiến cô thấy vô cùng thoải mái, thật sự là quả thần kỳ! “Ra khỏi giường nhanh, đừng làm bấn chăn" - Diệp Thiên nói nhanh, lần đầu tiên Thẩm An Kỳ uống viên Sinh Lực đan, rất nhiều bụi bẩn sẽ thải ra từ lỗ chân lông, đây là lý do tại sao làn da của cô không được mịn màng như da của Tân Liên Tâm.
Quả nhiên, Thẩm An Kỳ ra khỏi giường chưa đầy hai phút, trên người cô bắt đầu xuất hiện những vết đen, chất thải chảy ra vô cùng khó chịu doạ An Kỳ một phen khiếp vía.
Khoảng mười lăm phút sau, Thẩm An Kỳ như người vừa từ cống nước bước ra, vô cùng hôi thối, chính bản thân cô cũng xém chút ngất xỉu.
“Được rồi, em đi tắm lại đi!" - Diệp Thiên lên tiếng.
Thẩm An Kỳ gật đầu lia lịa, nhanh chân chạy vào phòng tắm, rửa sạch bụi bẩn trên người, đứng trước gương nhìn ngắm cơ thể minh, cô dường như bị vẻ đẹp của chính mình làm cho mụ man.
Làn da này trắng mịn mềm mại hệt da của đứa trẻ lên ba, cảm giác tươi mới tràn ngập cả cơ thể.
Mặc dù vẫn không thể sánh được với làn da của Tân Liên
Tâm, nhưng nó cũng đủ để những cô gái khác ngưỡng mộ không thôi, khiến cô vô cùng phấn khích, như thể cả thế giới này đều tràn ngập những điều tốt đẹp.
Ngày hôm sau, Diệp Thiên đến Hamburg (Đức), mới biết rằng đêm qua nhà máy sản xuất thiết bị mặt nạ bị chảy đến mức thiêu rụi tất cả, “Ông Victor, sao lại ra nông nổi này?" - Thẩm An Kỳ kinh ngạc hỏi chủ nhà máy.
Ông chủ Victor thở dài, "Tối qua lúc mọi người xem thấy Diệp chiến đấu với Huyết Tổ, cũng không biết ai đã dùng vạn đao, phòng hoả và đốt cháy khu nhà xưởng “Có người làm?” - Thẩm An Kỳ càng thêm kinh ngạc.
Victor gật đầu và nói: "Khi cảnh sát hình sự khám nghiệm hiện trường, họ đã tìm thấy một số thùng phuy dầu bị cháy.
Không có thứ đó trong nhà máy của chúng tôi, vì vậy xác định rằng đó là do có người cố tình gây ra chứ không phải tai nạn.
“Thùng dầu xuất hiện ở khu vực nhà máy sản xuất là của hãng nào?” - Diệp Thiên hỏi.
“Đó là xưởng sản xuất mặt nạ theo dây chuyền mà cậu muốn thu mua" - Victor trả lời.
“Hả?" - Thẩm An Kỳ nhất thời cảm thấy không ổn - "Điều đó nói lên rằng, thiết bị ở xưởng của ông đã bị cháy, không thể giao cho chúng tôi mười mấy đơn mặt nạ sản xuất theo dây chuyền mà chúng tôi đặt sao?” "Hiện tại vẫn chưa thể sản xuất được, nhưng vào ngày thầy Diệp hạ chiến thư với Huyết Tộc, tôi đã đưa tổng cộng 20 dây chuyền sản xuất mặt nạ trong nhà máy xuống bến, đợi anh đánh bại Huyết Tổ, diệt Huyết Tộc, diệt cả Thiên Nộ, tôi sẽ giao hàng miễn phí cho các anh, thay lời cảm ơn của tôi gửi đến ơn tình của thầy Diệp.
Không ngờ lại gặp phải chuyện như vậy, vì vậy tôi đã quên gửi nó." - Victor nói.
"Quả tốt rồi!” – Thẩm An Kỳ lập tức vui mừng khôn xiết “Phiên ông mau chóng đưa chúng tôi đến bến tàu kiểm hàng, về chuyện tiền nong nhất định trả không thiếu đồng nào, bù lỗ thiệt hại cho ông."
Ngay sau đó, đám người Diệp Thiên cùng Victor đến một bến tàu ở Hamburg
Tâm hạ mươi phút sau, ở phía bên kia bến tàu.
Đùng! Đùng! Đùng! Tiếng súng nổ vang trời.
Chỉ kịp nhìn thấy một nhóm người đội mũ trùm đầu xuống hai xe tải hướng về phía nhân viên bảo vệ cống bến tàu bắn loạn xa.
"Mau tưới xăng nhanh lên, nếu không tên thấy Diệp người Nam Việt sẽ bắt kịp chúng ta đó!" - Một người đàn ông chỉ huy.
Ngay sau đó, có vài tên lấy ra mấy phuy dầu từ thùng xe và lao vào bến tàu.
Không lâu sau, một ngọn lửa bùng cháy dữ dội trong bến tàu.
"Rút! Mau rút!" - Nhìn thấy ngọn lửa bùng lên, người đàn ông đó lại hét lên lần nữa.
Tất cả những người này đều được đào tạo bài bản, rất nhanh nhẹn thoắt chốc đã nhảy lên xe, sau đó nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Năm phút sau.
"Không ổn rồi! Bến tàu đang cháy!" - Victor kêu lên.
“Mau dừng xe lại!" - Diệp Thiên vội vàng nói.
Khi chiếc xe dừng lại, trong nháy mắt Diệp Thiên xuất hiện trên bến tàu và hội tụ Phần Thiên Quyết để dập lửa.
Ngay sau đó, ngọn lửa biến mất, nhưng gần một phần ba số hàng hóa trong bến tàu đã bị thiêu rụi.
“Vào xem thiết bị đã bị đốt chưa." - Diệp Thiên vội vàng gọi.
Victor, Thẩm An Kỳ và những người khác nhanh chóng tiến đến kiểm tra.
"May mắn thay, thiết bị vẫn ở đó.
Nếu chậm vài phút nữa nhất định sẽ bị thiêu rụi" - Victor vui mừng nói.
Phù!
Lúc này, Thẩm An Kỳ và Diệp Thiên mới thở phào nhẹ nhõm.
.