Chàng Rể Trùng Sinh


"Cái gì? Ông của cậu Đường tới sớm như vậy?" "Ông lão nhà họ Đường tới nhanh như vậy ư?" "Bây giờ có sự giúp đỡ của ông lão nhà họ Đường trước.

Đợi một lát nữa khi ông nội của cậu Hoặc và cậu Sở đến, ba người mạnh như bọn họ sẽ tập hợp lại, còn cộng thêm ông của cậu Phan nữa.

Để xem còn ai dám khiêu chiến?"
Một đảm cậu ẩm như gặp được tia sáng trong bóng tối, cả người đều trở nên hưng phấn.

"Cậu Hoặc, cậu Sở.

Hai người mau đi thúc thúc ông nội của hai người đi, tôi trước tiên đi gặp ông nội tôi đã." Đường Thừa Chí buông lời, sải bước ra khỏi đại sảnh.

Hoắc Vân cùng những người khác vội vàng gọi lại một lần.

Nhìn thấy điều này, ông lão nhà họ Diệp đột nhiên cười khổ.

"Không ngờ mừng thọ của Diệp Minh Xương tôi lại có thể thu hút tất cả gia chủ của tử đại gia tộc ở thủ đô đến đây như thế này.

Vậy thì ngày mừng thọ này cũng không vô ích rồi.

Dù chết cũng có thể xuống hoàng tuyền đem chuyện này đi kể với bạn cũ đó.

Những người đứng đầu trong tứ đại gia tộc ở thủ đô khó có thể tụ họp cùng nhau, đây chính là một dịp hiếm hoi trong hàng chục năm qua.

Và ông ấy đã may mắn có thể nhìn thấy điều đó trong ngày hôm nay.

Ông lão cảm thấy rất vinh dự, nhưng ông cũng biết rằng sau khi tứ đại gia tộc tập hợp lại để tiêu diệt thì nhà họ Diệp ở thủ đô này có lẽ cũng sẽ không còn tồn tại nữa.

Bên người Diệp Thiên có Vũ Thiên Trường và Triệu Cửu Linh, bên kia là người đứng đầu Tam đại gia tộc cộng với ông Phan đứng đầu của một gia tộc giàu có, hai bên so sánh thì so ra rõ ràng thực lực của Diệp Thiên yếu hơn rất nhiều.

Mà mỗi một ông lớn này đều có tính khí xấu, vô cùng chú ý thể diện.

Diệp Thiên làm ầm ĩ như vậy để thu hút bọn họ, bọn họ có thể bỏ qua cho Diệp Thiên sao?
Rõ ràng là không thể.

Trừ khi Diệp Thiên mạnh hơn ba người đứng đầu gia tộc đó.

Nhưng điều này càng không thể, thậm chí còn thấp hơn cả xác suất trúng giải nhất của xổ số.


Đây cũng là lý do vừa rồi ông ấy nói Diệp Linh không giúp được gì cho nhà họ Diệp, Tam đại gia tộc làm sao có thể nể mặt một diễn viên cơ chứ?
Về điểm này ông lão không trách ai, cũng không nói gì, chỉ chờ tai họa ập đến bởi sự tình đã phát triển đến mức này, ông ấy cũng đã bất lực rồi.

“Ông nội, ông chủ, bố, chủ, Nhược Dao, sao mọi người lại đều ở đây?” Đường Thừa Chỉ vừa chạy đến cửa đại sảnh thì nhìn thấy cả nhóm người của nhà hàn xuất hiện ở đây, anh ta không khỏi sửng sốt.

Sự xuất hiện bất ngờ của Đường Thừa khiến trong gia đình họ Đường vô cùng ngạc nhiên.

mọi người “Anh hai, sao anh lại chạy đến đây?" Đường Nhược Dao vội vàng hỏi.

Đường Thừa Chí thở dài thúc giục: "Một lời khó nói hết, tốt hơn hết em nên đi theo anh vào trong.

“Thật bí ẩn, cái quái gì vậy?” Đường Nhược Dao hếch mũi, cô ta khoác tay ông nội và không thèm đoái hoài.

Đường Tu Nhân cau mày, vừa đi vừa hỏi: "Thừa Chí, không phải con nói có trường hợp khẩn cấp sao, sao giờ lại xuất hiện ở nhà họ Diệp?" “Việc cấp bách của cháu đang ở nhà họ Diệp” Đường Thừa Chỉ nói: "Hoắc Vân và Sở Hằng đều ở đây, bọn họ cũng vừa mới gọi cho ông nội.

Cháu gọi điện thoại mà ông không trả lời làm cháu nóng lòng muốn chết, không ngờ ông lại tới nhanh nhất, ông thực sự là ông nội tốt của cháu.

" "Cái gì? Hoặc Cảnh Long và Sở Sơn Hà cũng sẽ tới?" Vẻ mặt của Đường Tu Nhân đột nhiên thay đổi.

"Đúng vậy, chắc không bao lâu nữa sẽ đến nơi, vậy thì...!“Không ổn!" Không đợi Đường Thừa Chỉ nói xong.

Đường Tu Nhân đã vội vàng thúc giục Đường Nhược Dao.

"Nhược Dao, mau vào đi, chúng ta phải ôm lấy chân vị kia trước kẻo hai ông già đó tới sẽ giành giật với chúng ta, đến lúc đó sẽ khó giữ được." "Vâng ạ.

Đột nhiên cả nhà họ Đường hùng hùng hổ hổ xông vào đại sảnh nhà họ Diệp.

“Này, này, ông nội, ôm chân cái gì Tại sao cháu không nghe thấy mọi người nói gì đến chuyện này.

Đường Thừa Chí đuổi theo.

"Đó là một câu chuyện dài.

Hãy đi theo bên cạnh ông nội, thấy ông làm cái gì thì nhất định phải làm theo cái đó." Đường
Tu Nhân dặn dò nói.

"Ông ơi, cháu..." "Đừng nói chuyện, thật ồn ào, hình như là nhà họ Đường chúng ta thất lễ rồi." Đường Thừa Chí: "

Anh ta thậm chí còn không biết ông nội và họ đang làm cái quỷ gì cơ.

“Quên đi, trước tiên hãy xem ông nội muốn làm gì đã.

Trong lòng anh ta thầm nghĩ.

Lúc này, bên trong thọ đường.

Nghe thấy tiếng bước chân nhanh chóng, mọi người đều nhìn sang.

Đột nhiên Sở Hằng kích động kêu lên: "Đây rồi, cậu Đường cùng ông nội đến đây rồi." “Oa, nhà họ Đường đã đưa nhiều người đến đây như vậy rồi.

Đây chính là muốn quyết tâm tiêu diệt cả nhà họ Diệp rồi.

Ha ha.

Hoặc Vân không giấu được vui mừng cười nói.

“Nhưng Đường Nhược Dao ở đó, cái này không phải có chút không thích hợp sao" Phan Dương cau mày gãi đầu.

"Chuyện này thì có gì không thích hợp, cậu không thấy Đường Nhược Dao chạy phía trước sao, là cô ta muốn ngăn ông nội giết thống điện kia đó." Sở Hàng nói.

“Cũng có lý!" Nhiều người đồng tình với câu nói của Sở Hằng.

Nhưng Hoặc Vân không vui nói: "Đối với thắng điện này, cô ấy thật sự có thể làm tất cả "Đừng lo lắng cậu Hoắc à, khi thắng điện đó chết đi rồi thì cô ấy sẽ không có gì phải nhớ thương nữa, sau đó cô ấy vẫn sẽ là của anh." Sở Hàng cười nói.

"Hừ, lúc đó tôi nhất định sẽ không thèm để ý đến cô ta đâu!” Hoặc Vân hừ một tiếng, ánh mắt quét qua quét lại phía Tần Liên Tâm và Thẩm An Kỳ, trong lòng nghĩ: Hai người này ai cũng là cực phẩm mà “Còn nhìn nữa tôi móc mắt cậu ngay đó." Diệp Thiên cảnh cáo khi bắt gặp ánh mắt của Hoắc Vân.

“Ha ha!" Hoắc Vân cười nói: “Mày không thấy bóng lưng của chúng tạo đã tới rồi sao? Khi ông nội tạo và ông nội Sở Hằng đến thì hôm nay chính là ngày tàn của mày.

Hai người đẹp này cũng sẽ trở thành vật sở hữu trong vòng tay của tao mà thôi.

"
Nhưng anh ta còn chưa nói hết câu thì Đường Nhược Dao đã xuất hiện trước mặt và chỉ tay vào Diệp Thiên nói: “Ông nội, vị này chính là cậu Diệp Thiên a!
Ngay sau đó tất cả mọi người đều nhìn thấy Đường Tu Nhân cúi cái thắt lưng già nua của mình, như thể một nô lệ gặp chủ nhân cung kính nói: "Đường Tu Nhân- người đứng đầu nhà họ Đường của thủ đô, đặc biệt tới thăm cậu Diệp Thiên."
Mọi người trong nhà họ Đường cũng đồng loạt cúi xuống.


Chuyện gì đã xảy ra vậy?
Khi Hoắc Vân và những người khác nhìn thấy cảnh này đều đứng hình mất năm giây, khuôn mặt ngơ ngác hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Con người của Đường Thừa Chỉ đột nhiên co rút lại, trong mắt lập tức biến thành một màu chết chóc.

Mọi người trong nhà họ Diệp cũng sững sờ như thể vừa nhìn thay ma.

Trong giây lát cả hội trường im lặng có thể nghe thấy cả tiếng là rơi trong gió.

Lúc này Diệp Thiên phun ra mấy chữ: "Đừng khách sáo như "Tạ ơn cậu Diệp." the
Tất cả mọi người trong nhà họ Đường đều đứng thẳng người, trên mặt nở nụ cười vinh dự.

Nhưng lời nói tiếp theo của Diệp Thiên rơi xuống như tia chớp từ trên trời xanh khiến mọi người trong nhà họ Đường toát mồ hôi lạnh.

“Ông Đường à, không phải cháu của ông kêu ông đến giết giết tôi hay sao.

Sao ông lại không chọn giết tôi nữa vậy?" Diệp Thiên cười nói.

“Cái gì!
Đường Tu Nhân lập tức nhìn về phía Đường Thừa Chí, nhìn thấy anh ta vẻ mặt sợ hãi, lại thấy vẻ mặt Sở Hằng suy sụp.

Ông ta liền biết rằng đứa cháu bất cẩn của mình đã xúc phạm đến thầy Thiên rồi.

Ông ta tức giận đến mức hét lên: "Quỳ xuống!"
Đường Thừa Chí bị dọa đến mức sửng sốt.

Không thể hiểu được nói: "Ông nội, ông cũng là nhân vật nổi bật ở thủ đô, tại sao ông lại hành lễ với một kẻ vô danh tiểu tốt như vậy cơ chứ!" "Bởi vì đây là người ông nội không thể đụng vào được!"
Cái gì!
Mọi người đều rất sốc khi nghe điều này.

Diệp Thiên có lai lịch gì mà có thể khiến gia chủ của gia tộc nhà họ Đường-người đứng thứ hai trong tứ đại gia tộc của thủ đô, không dám chọc vào hắn? "Cộng thêm nhà họ Hoắc và nhà họ Sở.

Cho dù hằn có xuất thân lớn hơn nữa thì ông nội còn phải sợ hãn ta hay sao?" Đường Thừa Chỉ hỏi.

Kết quả anh ta không ngờ rằng thứ đang chờ đợi mình chính là cái một cái bạt tai thật mạnh, đầu ong ong vang lên, Đường
Thừa Chi rất nhanh liền trở nên hoài nghi cuộc đời.

“Ông ơi, ông đánh cháu?" Anh ta không dám tin hỏi.

"Mày." Đường Tu Nhân lười nói nhảm với thằng nghịch tử này, lập tức giao cho Diệp Thiên.

"Cậu Diệp Thiên, cậu định làm gì với nó?" Diệp Thiên thờ ơ nói: "Bọn chúng chạy tới tiệc sinh nhật của ông nội nhà tôi tôi làm phiên, đã xâm phạm nghiêm trọng đến tôn nghiêm của tôi.


Nếu là ông, ông sẽ làm gì với chúng?
Đường Tu Nhân cơ thể chấn động, khuôn mặt biến sắc vô cùng khó coi, nghẹn ngào nói ra một chữ.

"Giet." "Cái gì!"
Mọi người đều bị sốc ngay khi từ này được nói ra.

Đường Thừa Chỉ loạng choạng ngồi dưới đất, không tin nhìn ông nội, rồng lên: "Ông nội! Ông có biết ông đang nói gì không? “Mày không biết bản thân mày đã xúc phạm đến loại nhân vật nào đâu!”
Đường Tu Nhân khiến trách: "Cho mày đi theo ông.

Mày lại cứ không yên mà chạy ra ngoài gây sự, bây giờ thì tốt rồi, mày tự đem tính mạng của mày ra làm trò chơi, mày đúng thật là nghiệp chướng mà! “
Sau khi khiển trách, ông ta nhắm mắt lại trong tuyệt vọng.

Người nhà họ Đường ai cũng không dám nói lời nào, Đường Nhược Dao mấy lần chuẩn bị nói, nhưng lại nhịn xuống một cách đột ngột.

Tông sự không thể gây sự, tôn sư cũng không thể đụng vào, mà lại dây vào người còn mạnh hơn cả tôn sư thì chắc chắn là phải nhận lấy cái chết rồi!
Cô biết rằng cho dù cô có nói gì đi chăng nữa, cô cũng không thể cứu được người anh trai ngu ngốc của mình, hơn nữa càng không thể nào làm chuyện phóng lửa đổi gia đình mình được.

Diệp Thiên lúc này mới nhìn về phía Đường Tu Nhân nói: "Tôi nhớ tới khi ở Thanh Châu ông đã giúp ông Ngô đỡ đòn vào lúc nguy cấp, lần này tôi cho ông mặt mũi, chỉ cần chặt gãy hay chân của hắn ta, chuyện này coi như xong.

Ngay khi lời còn chưa nói hết, tất cả mọi người trong gia đình họ Đường ngay lập tức vui mừng như điện và liên tục nói lời cảm ơn.

Sau đó, Đường Tu Nhân vội vã thúc giục nói: "Tu Nghĩa! Mau ra tay di!" "Vâng, anh cả!” Đường Tu Nghĩa lập tức chạy đến bên người
Đường Thừa Chí, bẻ gãy chân hắn ta một cách gọn gàng.

Tiếng hét vang vọng khắp đại sảnh, Đường Thừa Chí ngay sau đó bất tỉnh và được cha đưa ra ngoài.

Cả hội trường rơi vào im lặng.

Diệp Thiên lúc này nói: "Đem tất cả đưa tới trước mặt tôi."
Ngay sau đó, với sự hỗ trợ của Đường Tu Nhân và Triệu Cửu Linh và những người khác, Hoắc Vân, Sở Hằng và những người khác đều bị bắt quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên.

"Mày muốn làm gì? Mày nếu mà dám giết tao! Nhà họ Hoắc của tạo không buông tha cho mày đâu!" Hoặc Vân kinh hãi kêu lên: "Nhà họ Hoặc của tạo không yếu đuối hèn nhất như nhà họ Đường, dù cho mày chống lưng mạnh thế nào đi nữa, nhà họ Hoắc của tạo cũng vẫn sẽ khiến mày phải trả giá đắt “Thật sao?” Diệp Thiên cười lạnh một tiếng, lấy ra một cuộn kim bạc, nói: "Vậy thì để tôi xem nhà họ Hoặc của cậu cứng rắn cỡ nào.

Nói xong, thuật nhanh chóng xuyên qua một đạo kim quang màu bạc giữa đám người Hoắc Vân.

"Mày đã làm gì tao? Mày đã làm gì tao?" Hoắc Vân cùng những người khác kinh hãi kêu lên.

“Tôi không muốn nhìn thấy máu trong tiệc mừng thọ của ông ông lão, chỉ để cho người sống thêm mấy canh giờ, sáng sớm thì nên lên đường rồi." Diệp Trần vừa nói vừa buộc kim bạc.

"Có khách đến!"
Lúc này, bên ngoài đại sảnh vang lên một âm thanh khác.

"Người đứng đầu bốn gia tộc lớn ở thủ đô, Hoặc Cảnh Long, người đứng đầu nhà họ Hoặc đến!" "Một trong bốn gia tộc lớn ở thủ đô, Sở Sơn Hà, người đứng đầu nhà họ Sở đến!" "Người đầu tiên trong mười nhà giàu có đứng đầu thủ đô, Phan Hồng Hải, người đứng đầu nhạ họ Phan đã đến!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui