Khi Diệp Thiên bắt taxi về tới khu dân nghèo thì đã gần tới giờ cơm trưa.
Lúc đi ngang qua cửa hàng bán thuốc lá, Diệp Thiên chợt nghĩ tới hình như cha mình hay hút loại thuốc lá 10 ngàn một bao, bèn quyết định mua hai cây Marula về cho cha mình hút thử, làm cho cha mình cũng có thể hãnh diện trước mặt hàng xóm láng giềng.
“Bác Lý ơi, mua thuốc lá.” Diệp Thiên cười nói với ông lão ngồi ngoài cửa hàng.
Hắn đã gọi ông ấy là bác Lý suốt mười mấy năm rồi.
Ông Lý nhẹ hàm răng vàng, vừa đi vào trong tiệm vừa thấm thía nói với Diệp Thiên: “Bác đã nghe chuyện của mày rồi, may mà giữ lại cái mạng, sau này gặp phải bất cứ chuyện gì cũng đừng làm chuyện ngốc, đừng để bác còn chưa chết mà mày đã đi trước rồi đấy nhé.” “Cháu từng chết một lần nên biết cách sống rồi.
Cho cháu 2 cây Marula đi." Diệp Thiên cười nói.
Ông Lý vừa cầm một gói 555 giá 10 ngàn bỗng sửng sốt, sau đó hỏi: “Đây là đạo lý mà mày chết một lần mới ngộ ra hả?” “Đúng thế.
Con người sống trên đời thì đừng gò bó mình.
Diệp Thiên nói.
"Xem ra mày xuống âm phủ một vòng, thu hoạch được nhiều phết.” Ông Lý đặt gói 555 xuống rồi định đi lấy Marula.
Đúng lúc này, một thằng tóc vàng đi tới, đẩy Diệp Thiên qua một bên rồi nói: “Lão Lý, cho ông một thương vụ lớn đây, lấy cho tôi một bao Marlboro đi.
“Mẹ nó, thắng Tèo, mày có ý gì hả?” Diệp Thiên bực tức nhìn gã tóc vàng.
Gã tóc vàng nhìn Diệp Thiên, ánh mắt sáng lên nói: "Ái chà, là chạn vương đấy à.
Tao còn tưởng là ai chứ.
Nghe bảo mày bị vợ bỏ, còn uống thuốc tự sát, thật hay giả vậy?”
Kể từ khi Diệp Thiên ở rể nhà họ Trương, hắn đã trở thành chạn vương nổi tiếng trong xóm nghèo này.
“Liên quan gì tới mày? Tao nói này, mày mua mỗi gói Marlboro thôi mà đã kiêu căng thế rồi à? Quên tạo là anh Thiên hả?” Diệp Thiên bất mãn nói.
Năm đó mày đi theo tao, ngày nào cũng xin tao thuốc lá để hút, gọi tao là anh Thiên, bây giờ đi trông cửa cho người ta mấy năm mà vênh mặt lên trời luôn.
“Kể từ khi tao bắt đầu hút Marlboro, mà mày vẫn còn hút 555 thì mày đã không còn anh Thiên năm xưa nữa rồi, giờ mày phải gọi tao là anh Tèo!” Thằng Tèo vênh mặt nói.
Diệp Thiên trợn trắng mắt khinh thường, quả nhiên là chó má.
“Mau gọi anh Tèo, lát nữa anh Tèo sẽ thưởng cho mày một điều Marlboro hút thử." Thấy Diệp Thiên không nói gì, thằng Tèo tiếp tục lên mặt.
Ai dè vừa nói xong thì đã bị hai cục gạch vàng chói mù mắt.
“Trời má! Lão Lý, ông muốn mạng của tôi hay sao vậy? Tôi mua một gói Marlboro, thế mà ông lại cho tôi hai gói Marula làm chi?” Thằng Tèo cả kinh.
Ông Lý cười he he: “Không phải cho mày, cho anh Thiên của mày.” “Gì?” Thằng Tèo lập tức quay sang nhìn Diệp Thiên, sau đó thấy Diệp Thiên cầm một xấp tiền, ít ra cũng phải năm sáu triệu, thậm chí chẳng buồn đếm mà đưa hết cho ông Lý rồi cầm hai cục gạch bỏ đi.
Thắng Tèo ngây ngẩn cả người, sau đó vội vã đuổi theo Diệp Thiên.
“Anh Thiên, có phải vợ trước của anh đã cho anh rất nhiều tiền ly hôn không? Cho em mượn mấy triệu cần dùng gấp đi.
“Cút.” Diệp Thiên tức giận đẩy thắng Tèo ra.
“Đừng mà anh Thiên.” Thắng Tèo lại bám lên: "Anh thích bám vảy đúng không? Em có tin tức có thể giúp anh bám váy cao cấp đây.
Em bản cho anh giá 6 triệu nhé?" “Nói nghe xem.
Nếu có giá trị thì tao sẽ cho mày 10 triệu, không giá trị thì cút đi.” Diệp Thiên nói.
“Được.” Thằng Tèo mừng rơn.
Hắn tin chắc tin tức này rất có giá trị đối với Diệp Thiên: “Hồi sáng lúc trông cửa, em nghe nói mấy ông doanh nhân đến từ Đề Ngạn tán gẫu lúc chơi phỏm, nói là đệ nhất mỹ nhân Tần Liên Tâm của Giang Thành chúng ta đang thông báo tìm chồng, tin tức này đã lan truyền khắp các gia tộc lớn ở Đề Ngạn.
Nghe bảo là cụ Tần sốt ruột tìm người ở rể cho Tần Liên Tâm, công tử nhà giàu nào bằng lòng ở rể nhà họ Tần thì tụ tập ở nhà họ Tần vào năm ngày sau, cụ Tần sẽ chọn một người xuất sắc nhất làm con rể nhà họ Tần.
“Em nghĩ, những người tham gia đều là công tử nhà giàu, anh nghèo rớt mùng tơi mà cũng đi tham gia, lỡ vận may đâm vào anh thì sao?” “Tin tức này có thật không?” Diệp Thiên nhìn thắng
Tèo.
"Bảo đảm chính xác, em mà lừa anh thì cả nhà em chết chùm.” Thằng Tèo vỗ ngực: “Hơn nữa em còn nghe mấy ông doanh nhân kia nói hình như cụ Tần mắc bệnh nan y, không lâu sau sẽ ngủm củ tỏi, để giúp nhà họ Tần có thể tiếp tục huy hoàng như xưa, cụ ấy mới sốt ruột tìm người ở rể cho Tần Liên Tâm.”
Nghe vậy, Diệp Thiên bật cười.
Hắn có linh cảm, một khi tin tức hằn đại náo phòng khám cổ truyền Thụy Bắc bị lan truyền ra ngoài thì nhà họ Tần chắc chắn sẽ phải người tới tìm hẳn chữa bệnh cho cụ Tần.
Chỉ trong vòng một hai ngày tới thôi.
“Thằng cháu bất hiếu Tần Lâm Văn, sáng nay nó có mặt ở đó mà không biết gọi mình đi khám bệnh cho ông nội nó.
Chờ mình thành anh rể của nó, để xem mình sẽ trừng trị nó như thế nào." Diệp Thiên thầm mắng.
“Sao hả anh Thiên, anh muốn thử xem không?” Thắng Tèo hỏi.
“Đi, phải đi chứ! Hơn nữa anh Thiên của mày còn sẽ đánh bại tất cả đối thủ cạnh tranh, trở thành chạn vương cao cấp ở nhà họ Tần, hằng đêm ôm gái đẹp đi ngủ.
Diệp Thiên tràn đầy lòng tin, sau đó chuyển khoản cho thằng Tèo 10 triệu, huýt sáo về nhà.
“Xí, sống quen thói xấu muôn đời nát, chỉ bằng loại nghèo kiết xác như mày mà còn đòi đánh bại đám cậu ấm nhà giàu kia, tưởng mình ghê gớm lắm chắc?” Nhìn bóng lưng Diệp Thiên rời đi, thằng Tèo nhỏ giọng mắng, sau đó đắc ý xoay người.
Nhưng hắn vừa quay lưng thì nghe thấy tiếng mắng giận dữ từ đằng sau: “Thằng Tèo, mày đừng tưởng tao không nghe thấy nhé! Nhìn xem tạo có đánh gãy chân chó của mày không!” "Anh Thiên, em sai rồi, anh đừng rượt em!!!
Diệp Thiên về đến nhà thì thấy cha đang nấu cơm trong nhà bếp, còn mẹ đang tán gẫu với một cô gái.
Cô gái đó không phải là ai khác mà chính là Lâm Kim Kiều, con gái của chủ hàng xóm Lâm Cửu Kiệt.
“Sao hôm nay cậu không đi làm mà chạy qua nói chuyện với mẹ tôi vậy? Không sợ ba cậu biết cầm muỗi đuổi cậu về à?” Diệp Thiên cười nói.
Từ hồi nhỏ, sau khi hắn và Lâm Kim Kiều từng nghiên cứu xem tại sao thứ trong quần hai người lại khác nhau mà bị Lâm Cửu Kiệt phát hiện, sau này ông ấy không cho Lâm Kim Kiều và Diệp Thiên chơi với nhau nữa.
Lâm Kim Kiều trợn mắt liếc Diệp Thiên: "Bây giờ đang là giờ cơm trưa, ba tôi đang bận tối mày tối mặt trong cửa hàng thức ăn nhanh, đâu rảnh bận tâm tới tôi” “Đúng rồi, nghe bảo bệnh của bà cụ Kim đã được cậu chữa khỏi, tối qua tôi gọi điện thoại cho cậu, sao cậu vẫn luôn tắt máy vậy?”
Con mắt Diệp Thiên xoay tròn: “Ông Kim cảm ơn tôi đã cứu mẹ ông ấy nên mời tôi uống rượu, tôi uống say quá, đúng lúc điện thoại hết pin nên đương nhiên là tự động tắt máy.
Chẳng lẽ lại nói mình tắt điện thoại để tránh bị làm phiền khi đang tu luyện? “Xem ra sau khi cậu lượn một vòng dưới âm phủ thì sắp vùng dậy rồi, ngay cả ngài Kim nổi tiếng mà cũng có quan hệ với cậu.” Lâm Kim Kiều hơi khiếp sợ.
Người ở khu bình dân có thể liên hệ với ngài Kim, Diệp Thiên chính là người đầu tiên.
“Đại nạn không chết chắc chắn sẽ hạnh phúc đến cuối đời.
Tôi phải vùng dậy, kiếm chạn cao cấp hơn để vả sưng mặt cả nhà Trương Thủy Đồng chứ.” Diệp Thiên đáp.
Lâm Kim Kiều và Dương Thu Thanh đều cạn lời.
Thắng nhóc này chết một lần đúng là thay đổi, nhưng cũng ngốc hơn xưa.
Còn chui chạn nữa chứ, bị tổn thương còn chưa đủ sâu sắc hay sao? “Đúng rồi mẹ, hôm qua con chữa khỏi bệnh cho cụ.
Đọc thêm nhiều truyện ở ~ TRUMTRUY EN.
N ET ~
Kim nên ông Kim thưởng cho con một khoản tiền, con sẽ chuyển cho mẹ 4 tỷ, về sau mẹ với ba cứ ở nhà đếm tiền là được.
Con kiếm tiền cho ba mẹ xài mà, không cần kinh doanh tiệm mì nữa đâu.” Diệp Thiên nói rồi cầm điện thoại lên chuyển tiền.
Hắn đã sớm nhận được 100 tỷ mà Kim Thiện Hùng gửi cho mình, hơn nữa cũng biết đó là số tiền xin lỗi của Kim Thiện Hùng, ngại gì không xài.
Tuy nhiên hần không sốt ruột mua nhà cho ba mẹ.
Hằn tin rằng mình có thể ở rể nhà họ Tần, đến lúc đó nhà họ Tần cho sinh lễ sẽ không thiếu một căn biệt thự tráng lệ, lúc đó kêu ba mẹ mình dọn qua đó ở là được.
Cha mẹ đều mừng ra mặt.
Đúng là đại nạn không chết, chắc chắn sẽ hạnh phúc đến cuối đời.
Mới một ngày thôi mà thằng bé này đã kiếm được 6 tỷ, đủ để mua nhà cưới vợ cho nó, nhất định phải làm thằng bé bỏ ý định tiếp tục chui chạn mới được.
Sau bữa trưa, dưới yêu cầu của cha mẹ, Diệp Thiên và Lâm Kim Kiều ra ngoài, lái chiếc xe điện Pega mà hắn đã dùng nhiều năm chạy ra quảng trường Vọng Đăng
Diệp Thiên biết cha mẹ muốn tác thành cho mình với Lâm Kim Kiều.
Mặc dù hồi nhỏ, hắn với Lâm Kim Kiều thường xuyên nghiên cứu tại sao trong quần hai người lại khác nhau, nhưng Diệp Thiên vẫn coi Lâm Kim Kiều là em gái, nếu không sao lại không theo đuổi Lâm Kim Kiều mà lại chọn Trương Thủy Đồng, khiến mình bị tổn thương.
“Sau khi đã chết một lần, đúng là cậu đã thay đổi nhiều.
Lâm Kim Kiêu ngồi trên yên sau, bỗng lên tiếng.
“Con người trải qua nhiều chuyện thì đều sẽ thay đổi.
Diệp Thiên giải thích qua loa.
Chẳng lẽ lại nói Diệp Thiên ngày xưa đã chết, Diệp Thiên bây giờ là tu sĩ độ kiếp kỳ mượn xác sống lại hay sao?
Lâm Kim Kiều im lặng.
Đúng là trải qua nhiều chuyện sẽ làm tính cách thay đổi, nhưng ngay cả y thuật cũng trở nên cao siêu thì thật là khó tin.
Chẳng lẽ trước kia hắn vẫn luôn che giấu? “Cậu vẫn còn muốn chui chạn tiếp hả?” Lâm Kim Kiều lại hỏi.
“Chui chạn sẽ giúp con người ta không cần phấn đấu nhiều năm, hà cớ gì mà không chui?” Diệp Thiên cợt nhả, không hề có miếng liêm sỉ nào.
Lâm Kim Kiều cạn lời.
Thế này thì bỉ ổi quá rồi đấy.
Đúng lúc này, một chiếc Lamborghini lái đến, đột nhiên giảm tốc độ “Hey người đẹp, đi đâu vậy? Cần anh chở em một đoạn đường, cho em trải nghiệm cảm giác như đang bay không?” Một thanh niên ngồi trên ghế lái phụ của chiếc Lamborghini cười đều ngoắc tay.
“Không cần, cảm ơn” Lâm Kim Kiều lễ phép từ chối.
“Lamborghini phiên bản giới hạn trị giá hơn 20 tỷ, em không muốn trải nghiệm thử xem à?” Thanh niên dụ dỗ.
“Muốn, nhưng sợ mấy người có ý đồ khác, nên khỏi đi.”
Lâm Kim Kiều quay mặt đi.
Thanh niên cũng quay sang nói với một thanh niên khác ngồi trên ghế lái: "Cậu Phúc, bé kia nói sợ chúng ta có ý đồ khác nên không chịu lên xe.
“Mẹ nó, nể mặt mà không cần! Chim Trĩ, đập nó cho tao!” Ngụy Tiến Phúc cầm lon Red Bull ném cho Chim Trĩ.
"Vâng, cậu Phúc." Chim Trĩ tiếp lon Red Bull rồi lại quay sang kêu: “Người đẹp, cậu chủ nhà anh bảo em bỏ thắng nghèo kiết xác đó đi, lên xe bọn anh này, cho cậu chủ nhà anh sung sướng một lần rồi tặng em một chiếc túi xách LV, đồng ý không?” “Đồng ý cái đầu mày!” Lâm Kim Kiều tức giận mắng.
Mấy người này coi cô là phò hay sao vậy?
Không ngờ cô vừa dứt lời thì bỗng thấy thứ gì đó vàng vàng ném tới, đập trúng trán cô.
“Ui cha!” Lâm Kim Kiều kêu lên, sờ tay lên trán thì phát hiện trán mình đã sưng lên, nhất thời tức sôi máu, mắng: “Mẹ thằng chó! Mày bị điên hả?” "Bye bye!"
Chim Trĩ cười xấu xa lắc tay với Lâm Kim Kiều, sau đó chiếc Lamborghini lao vùn vụt ra ngoài.
Lâm Kim Kiều tức nổ phổi, trong lòng vô cùng tủi thân, thậm chí ánh mắt rưng rưng.
Tôi đã trêu chọc gì đến mấy người chứ? “Ngồi yên nhé.
Tôi sẽ xả giận giúp cậu.” Diệp Thiên lập tức kháp quyết cưỡi gió.
Mấy giây sau, dưới sức đẩy của gió, chiếc xe điện Pega lao vùn vụt ra ngoài như một viên đạn pháo.
“Á!” Lâm Kim Kiều hoảng sợ hét lên, vội ôm lấy eo Diệp Thiên: “Cậu chán sống rồi hả? Lái nhanh thể làm gì?”
Lâm Kim Kiều chỉ cảm thấy không mở nổi mắt, vùi đầu vào lưng Diệp Thiên.
“Tôi đã bảo là sẽ xả giận thay cậu, tôi nhất định sẽ làm được.” Giọng điệu Diệp Thiên chắc nịch.
“Cậu điên hả? Lái xe điện đuổi theo xe thể thao? Cậu đừng đùa tôi.”
Mặc dù Lâm Kim Kiều không mở mắt, không biết tốc độ lúc này nhanh cỡ nào, nhưng cô tin chắc bất kể xe điện chạy nhanh đến mấy thì cũng không thể nào đuổi kịp xe thể thao được, khoảng cách sẽ chỉ càng ngày càng xa mà thôi.
“Tôi không chỉ muốn đuổi theo xe thể thao mà còn muốn dùng xe điện nghiền qua đầu thắng kia, khiến nó phải trả giá gấp trăm lần cậu.” Nói rồi Diệp Thiên lại tăng thêm uy lực của ngự phong quyết.
Xe điện chạy vùn vụt trên đường cái như tia chớp, khiến vô số người qua đường ngơ ngẩn, ngay cả cảnh sát giao thông cũng đần mặt ra.
Rốt cuộc là thằng nào chán sống mà dám lái xe điện nhanh đến mức này?
Mà lúc này, Chim Trĩ đang huýt sáo, vẻ mặt tràn đầy đắc ý.
Đột nhiên, hắn nhìn gương chiếu hậu, sắc mặt thay đổi: “Cậu Phúc, chiếc xe điện Pega kia đuổi theo mình kìa!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...