**********
Tân Liên Tâm vốn sẵn tức giận, sau khi mở cửa, liền phát hiện ra Diệp Thiên lại một lần nữa lợi dụng lòng tốt của cô với người thân cô, cô lập tức không nhịn được nữa mà tức giận, giãy dụa, đánh mạnh vào lưng Diệp Thiên.
“Anh nói dối, tôi không quan tâm, thả tôi ra, anh làm tôi thất vọng rất nhiều, rất buồn.
Lúc này, Tần Liên Tâm thực sự tìm được mục tiêu để trút giận, càng khóc dữ dội.
Diệp Thiên không giải thích, anh chỉ ôm chặt lấy Tần Liên
Tâm để mặc cô trút giận, bởi vì lúc này cô đang rất tức giận, sẽ không dễ nghe lời.
Chứng kiến cảnh này, Tân Chính Thành, Lý Tuệ Trần, Tần Lâm Văn và những người khác nhìn nhau chăm chăm.
Từ khi Tần Liên Tâm còn nhỏ đến giờ, lần đầu tiên họ thấy cô ấy đau khổ như vậy, trông thật đau khổ và buồn bã.
Vì vậy, họ có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Sau khi cố gắng mãi mà không có kết quả, Tần Liên Tâm không giải tỏa được cơn giận trong lòng mình.
Mà đăng nào cũng không thoát khỏi vòng tay đang khóa chặt của Diệp Thiên, vì vậy cô hung hăng cần xuống vai hắn.
“Chị ơi, chị điên rồi, chị là lợn, không phải chó, mau thả anh rể ra!" Tần Lâm Văn vội vàng gọi.
Qua ánh nhìn buồn bã của chị gái, cậu có thể thấy rằng anh rể lừa dối cô và bị phát hiện.
Sợ cảnh chị gái không chịu được anh rể mà đòi ly hôn, rồi anh lại quay về cảnh không có tiền, cậu liền vội nói đỡ.
“Liên Tâm, buông ra!" Tân Chính Thành cũng lo lắng nói.
Ông luôn bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, nếu Diệp Thiên và
Diệp Thiên trước đây, ông nhất định sẽ đánh gãy chân Diệp Thiên nếu hàn dám làm buồn đứa cháu gái yêu quý của ông.
Tuy nhiên, Nhà họ Tàn hiện tại phải dựa vào Diệp Thiên.
Nếu không có những mối quan hệ quý giá của hắn, nhà họ Tân sẽ phải quay trở lại tình cảnh trước đây, và nguy cơ bị nuốt chứng có thể có bất cứ lúc nào.
Vì vậy, Diệp Thiên ủng hộ nhà họ Tân, nhà họ Tân phải ủng hộ Diệp Thiên, chỉ bằng cách duy trì nguyên tắc ngầm như vậy, nhà họ Tần mới tốt đẹp hơn và tiến đến một tương lai thịnh vương.
"Không sao đâu ông, nếu Liên Tâm thích ăn thịt của cháu, vậy cháu cho cô ấy ăn...!"Ai thèm ăn thịt hội của anh" không đợi Diệp Thiên nói xong, Tần Liên Tâm tức giận nói, kết quả phát hiện mình bị trúng kế, bởi vì đã nhả miệng khỏi hän.
Đúng lúc này, Diệp Thiên bể công chúa của mình lên, tươi cười bước vào phòng.
"A! Đồ khốn kiếp! Bỏ tôi xuống! Anh đang làm gì." “Nhanh! Đóng cửa lại!” Tân Chính Thành nhanh chóng kích động Tần Lâm Văn.
Tân Lâm Văn nhanh chóng đóng cửa, đồng thời ghé tai sát cửa nghe ngóng.
Nhưng giây tiếp theo, cậu ta hét lên một cách kỳ lạ.
“Ông nội, buông ra, ông kéo lỗ tại của cháu.
Trong phòng lúc này, Diệp Thiên đặt Tần Liên Tâm xuống giường, bịt miệng ngăn cô gào thét.
Tần Liên Tâm giãy dụa vào cái, sau đó dần dần rơi vào tay giặc.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu.
Tần Liên Tâm ngồi trên giường, đầu bù tóc rối, quần áo xộc xệch, khuôn mặt đó bừng, đôi mắt cay độc nhìn Diệp Thiên.
"Em nghĩ anh có phụ nữ bên ngoài sao?” Khóe miệng Diệp Thiên hơi nhếch lên, vẽ ra một nụ cười xấu xã “Trong lòng anh biết." Tần Liên Tâm lạnh lùng đáp.
Diệp Thiền vẻ mặt vô tội: "Vợ à, em phải biết rằng trái tim em là của anh, anh làm sao có thể chịu làm những chuyện tổn thương em? Như vậy chẳng phải là tự làm tổn thương chính mình sao?" "Hừ, nói nghe hay hơn hát." Tần Liên Tâm khịt mũi: "Vậy em hỏi anh.
Anh mới từ đầu về “Nhà của Bạch Mẫu Đan." Diệp Thiên thủ nhận rằng anh biết chuyện Tân Liên Tâm biết chuyện anh đến nhà Bạch Mẫu Đan, và tưởng nhầm anh dan díu với cô ta.
“Anh dám thừa nhận sao.
Ánh mắt Tần Liên Tâm càng thêm oán hận: “Đi tìm cô ta để trút dục vọng đúng không?
Diệp Thiên bật cười.
"Anh còn dám cười, tự hào lắm sao?" Tần Liên Tâm quát.
“Không, tại bất lực thôi.” Diệp Thiên cười khổ, “Anh và cô ta chỉ là đồng nghiệp, em là vợ của anh.
Anh có trút thi trút cho em, không chạm vào cô ta.
“Anh, anh, anh." Tần Liêm Tâm không biết nói gì, "Vậy thì tại sao anh là đến nhà cô ta?" “Xem bệnh.
Diệp Thiên nói, "Anh là bác sĩ hoàng gia, hoàng gia có người bị thương.
Đương nhiên anh phải đi khám"
Trên đường về nhà, hắn đã nghĩ ra được lý do để chống chết, không thể nói Lý Thiên Canh nhận lệnh của hoàng gia, bảo vệ cho Diệp Thiên không chết.
Dù sao thực sự là hắn trong sạch, chẳng qua là vẫn phải nói dối để giải quyết hiểu lầm.
Sự thật là vậy sao, mắt Tần Liên Tâm rõ ràng khi nghe những lời này.
Có thật là cô đã hiểu lầm hắn không? “Tại sao em lại vẫn có hơi không tin?" Tần Liên Tâm mim môi.
“Anh dẫn theo một người về đây, ở dưới lâu, là một cựu chiến binh.
Anh đang định cùng ông ta đến Thanh Châu tìm bùa hộ mệnh cho em.
Xung quanh em nhiều mối nguy hiểm như, lại còn từng suýt chết rồi vỡ đầu.
Anh sợ sẽ mất em nếu không tìm được bùa hộ mệnh cho em...!"Oa...!
Tần Liên Tâm nhận ra bản thân đã hiểu lầm Diệp Thiên, đã vậy cô còn rất yêu nên không khỏi rơi vào vòng tay hàn.
“Xin lỗi Diệp Thiên.
Là do em hẹp hòi, anh có thể đánh em." "Không, không, không, là do anh.
Anh nên nói cho em biết trước, như vậy em sẽ không rơi nhiều nước mắt thế này.
ở tầng dưới, thầy Ngô đang băng bỏ quanh cổ, nói cớ nói lý với Tân Chính Thành.
"Tôi, Ngô Nguyên Thanh, giữa trời đất này, chưa từng thấy một bác sĩ nào có y thuật cao siêu như thân y Diệp.
Mấy người trước, tôi đã một mình đối phó với một vài cao thủ ở nước ngoài, chiến đấu mấy nghìn hiệp, cuối cùng bị đánh tan xương nát thịt.
Đau đớn khôn tả, nhưng mà được thần y Diệp chữa trị, bây giờ không còn đau chút nào.
Sau khi, Diệp Thiên rời khỏi nhà cha mẹ, hằn biết đã bị Tần Liên Tâm phát hiện hắn đến nhà Bạch Mẫu Đan, vì vậy trên đường trở về, anh ghé qua nhà của Kim Thiện Hùng, để mang Ngô Nguyên Thanh đến đây, không quên quấn một chiếc băng trên tay đang quấn quanh cô ông ta, như vậy không chỉ cởi bỏ hiểu lầm, mà còn có lý do hợp lý để cùng thầy Ngô đến Thanh Châu.
Quả nhiên, mọi hiểu lầm đã được giải quyết.
Hai ngày sau, Diệp Thiên đưa anh em của Tân Liên Tâm và thầy Ngô đi chuyến tàu cao tốc đến Thanh Châu.
Kể từ lần hiểu lầm đó, Tần Liên Tâm đối với Diệp Thiên không thể tách rời, một mặt có thể được ở bên hắn nhiều hơn, mặt khác có thể thấu hiểu hắn sâu sắc hơn.
Dù sao cả hai đã yêu nhau ngay từ cái nhìn đầu tiên, không có nền tảng tình cảm sâu sắc, bây giờ bù đắp cũng chưa muộn, có muốn dùng thời gian để tạo ra nền tảng vững chắc cho mối quan hệ của cả hai, nên đã đề nghị đi cùng hắn.
Diệp Thiên đương nhiên không từ chối bất kỳ yêu cầu nào của Tần Liên Tâm, nghĩ rang bình thường ở nhà họ Tân còn chẳng có thời gian để nghỉ ngơi, nên hắn cũng muốn cùng cô đi chơi, thư giãn, thêm chút màu sắc cho tình cảm giữa hai người.
Tân Lâm Văn thì có ý đô riêng, cậu nghe nói Thanh Châu sản sinh ra rất nhiều mỹ nữ, tất cả đều cao ráo xinh đẹp, đương nhiên cậu muốn đến tán tỉnh một hai cô, cho nên tâm trạng cực kỳ thích thú.
Đúng như dự đoán, Tân Lâm Văn bị cảnh vật xung quanh mê hoặc ngay sau khi đặt chân đến ga tàu cao tốc ở Thanh Châu.
“Nhiều chân dài quá!” Cậu không khỏi cảm thán.
Tân Liên Tâm sao lại có thể có một đứa em trai như vậy? Cô chỉ biết ai oán trong lòng.
“Vợ, tối nay muốn ăn gì?” Diệp Thiên hỏi khi rời khỏi ga tàu cao tốc “Ừm...!hải sản.
Hải sản của Thanh Châu rất nổi tiếng" Tân Liên Tâm nói sau khi suy nghĩ kỹ.
Vì vậy, Diệp Thiên bắt một chiếc taxi, yêu cầu tài xế đến một nhà hàng hải sản cao cấp nhất ở Thanh Châu.
Kết quả, các phòng ăn đã đầy, họ chỉ có thể tìm một chỗ trong sảnh, Tân Lâm Văn hào phòng gọi ra hơn chục loại hải sản quý hiếm, giá tầm 100 triệu đến 120 triệu.
Theo lời của cậu, có tiền không tiêu là ngu.
Chẳng mấy chốc, hải sản đã đầy bàn, bốn người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng lại có một ánh nhìn thiếu đốt về phía Tần Liên Tân, dù sao dáng người và gương mặt cô đều cực phẩm, trông chẳng khác gì ngôi sao sáng nhất giữa bầu trời đêm.
Đột ngột.
Một cái tát vang lên trong hội trường.
Tiếp theo là một âm thanh giận dữ.
“Gọi hải sản, cái này không có cải kia không có, các người không muốn mở quán à?"
Ngay lập tức, tập cả những người trong sảnh nhìn sang thì thấy cả chục nam nữ, đang đứng ở chỗ hồ hải sản, trong đó có một nam thanh niên tức giận đạp nữ quản lý ngã xuống đất.
"Gọi cho quản lý của cô, mở nhà hàng hải sản mà cái gì cũng không biết.
Làm gì có chuyện vô lý như thế? Nếu quản lý của cô không giải thích được, tôi sẽ phá quán! “Quải, tên này so với tôi ở Giang Thành còn độc đoán hơn" Tần Lâm Văn không nhịn được nói.
Tần Liên Tầm nhìn cậu, mặt mũi trắng bệch: "Nếu em cho rằng em không đủ độc đoán thì noi gương kẻ kia đi, để xem chị có đập gãy chân em không” “Ai thèm noi gương, không có phong thái quý ông gì cả, ít nhất em không đánh phụ nữ, hơn nữa là còn là một cô gái xinh đẹp." Nói xong, Tâm Lạc Văn dường như có hơi bất mãn.
Ngay sau đó chủ của nhà hàng hải sản đã đến.
Chỉ thấy ông ta như chó gặp chủ, lập tức chạy đến bên thanh niên, nói: "Quách thiếu gia, mong anh bình tĩnh, bình tĩnh" Sau đó ông ta nhìn nữ quản lý một cách nghiêm khắc: “Cô làm cái trò gì khiến Quách thiếu gia nổi giận, cô muốn giết tôi sao?"
Nữ quản lý nhanh chóng đứng dậy xin lỗi, sau đó giải thích: “Hôm nay kinh doanh thuận lợi, hải sản nhập về nhiều vẫn không đủ bán.
Ngay trước khi Quách thiếu gia đến đây, có một vài du khách đã đặt món nên...!Quách thiếu tức giận.
“Ý cô là trách tôi đến muộn?” Quách Thành Triệt hét lên.
"Không, không, không!” Nữ quản lý vội vàng cúi đầu.
Ông chủ vẫn giữ nguyên thái độ xu nịnh với tên thanh niên, sau đó tiếp tục măng nữ quản lý: “Cô không nói được gì tử tế sao, không nói được thì cút đi!”
Nữ quản lý kêu khóc thảm thiết.
Quách Thành Triệt dường như vẫn chưa nguôi giận, nghiêm khác nói: “Tên khách nào dám đi trước tôi một bước, để tôi thiết đãi bạn bè không tử tế.
Nếu tôi không ăn được, những kẻ đó cũng đừng hòng
Ngay sau đó, khi gã vừa dứt lời, một giọng nói vang lên.
“Anh là cái chết tiệt gì mà chúng tôi không ăn được.
Mẹ nó, anh rể tôi sẽ đập gãy chân chó của anh!" Vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều nhìn Tân Lâm Văn bằng vẻ sững sờ, đặc biệt là người dân địa phương Thanh Châu, thì ánh mất đặc cực kỳ kinh hoàng.
“Tên ngoại tỉnh này quả can đảm.
Có lẽ cậu ta không biết thân phận của Quách thiếu gia, nên mới dám ăn nói như vậy.
Cậu ta chết chắc rồi!” “Quách thiếu gia là một trong tứ đại võ lâm của Thanh Châu, là con trai của Quách Chính Hoa, người đứng đầu nhà họ Quách, ai dám nói đánh gãy chân của Quách thiếu?" “Trời ạ! Cậu trai ngoại tỉnh này đã chọc thủng bầu trời Thanh Châu rồi, tôi chắc chắn bọn họ khó toàn mạng bước ra khỏi nhà hàng hải sản”
Chắc chắn rồi, vẻ mặt của Quách Thành Triệt lập tức tái nhợt.
Trong giây tiếp theo, gã vây bàn tay ta dẫn mọi người đi về phía bàn của Diệp Thiên.
“ở Thanh Châu, chưa từng có ai dám nói chuyện với tôi như thế này.
Hôm nay tôi muốn xem ai sẽ chặt chân chó của ai..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...