"Cô nhìn thử mà xem, tôi đã nói là lớn như vậy chắc chắn sẽ làm lỡ việc rồi mà, tối hôm qua thiếu chút nữa là đã xảy ra chuyện rồi nhỉ?"
Giang Thành nhìn lướt qua bộ ngực căng tròn của Mộ Dung Tuyết, thản nhiên cười đáp.
Mộ Dung Tuyết cúi đầu nhìn xuống dưới, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng bó sát người, hơn nữa hiện giờ cô còn đang cúi người, chống hai tay lên trên mặt bàn, vậy nên khiến cặp núi đôi trông càng to lớn hơn.
"Khốn nạn!"
Mộ Dung Tuyết lập tức đứng thẳng người dậy, nhìn Giang Thành với ánh mắt đầy bất mãn.
"Cô đối xử với ân nhân cứu mạng của cô như vậy hả?"
Giang Thành thản nhiên nói.
"Anh là ân nhân cứu mạng của tôi từ bao giờ chứ?"
Mộ Dung Tuyết lạnh lùng nhìn Giang Thành, nói: "Tôi hỏi anh đó, rốt cục hôm qua anh có làm gì tôi không hả?"
"Có!"
Giang Thành nhìn thẳng vào đôi mắt Mộ Dung Tuyết, đáp.
"Đồ khốn, tôi biết ngay mà." Mộ Dung Tuyết định ra tay với Giang Thành.
"Cô nhất quyết đòi ra tay với tôi hả?"
"Anh..."
Mộ Dung Tuyết không biết nên làm gì cả, cô hiểu mình không phải là đối thủ của Giang Thành.
"Tôi không làm gì cô cả."
Giang Thành thản nhiên nói: "Xong rồi đó, tôi còn phải làm việc, cô đừng quấy rầy tôi nữa."
"Không làm gì?"
Mộ Dung Tuyết lập tức nghiêm mặt nói: "Vậy vì sao tôi lại không mặc gì cả? Hơn nữa loại khốn nạn như anh sao có thể không làm gì tôi cho được?"
"Cảnh sát Mộ Dung, rốt cục cô muốn tôi làm gì cô hay là không muốn vậy hả?"
Giang Thành cảm thấy bất đắc dĩ, nhún nhún vai.
Anh nói mình có động vào thì cô ta mất hứng, nói không làm gì cả cô ta cũng mất hứng, rốt cục là cô ta nghĩ cái quái gì vậy?
Mộ Dung Tuyết cảm thấy bối rối trước câu hỏi này của Giang Thành, đương nhiên là cô không muốn phát sinh quan hệ với Giang Thành rồi, thế nhưng khi đứng trước một người như mình mà Giang Thành vẫn kìm nén được, vậy chẳng lẽ là do sức hấp dẫn của mình không đủ lớn hay sao?
"Tôi không quan tâm, mặc kệ là anh có làm gì hay không thì anh cũng đã nhìn thấy hết cơ thể tôi rồi!"
Mộ Dung Tuyết ngoảnh đầu sang, không nhìn thẳng vào Giang Thành, lạnh lùng này.
"Đúng vậy, phải thừa nhận là vừa lớn lại vừa trắng, rất đẹp đó." Giang Thành như đang hồi tưởng lại cảnh đẹp khi đó.
"Đồ khốn, anh là đồ khốn nạn!"
Mộ Dung Tuyết nghe vậy vừa thẹn vừa giận, thế nhưng cô không có biện pháp xử lý Giang Thành, đành phải dùng miệng lưỡi để trút giận.
"Cô cứ bám chặt lấy tôi như vậy chẳng lẽ là muốn tôi chịu trách nhiệm với cô hả?" Giang Thành xích lại gần Mộ Dung Tuyết, nở nụ cười xấu xa, hỏi một câu: "Không phải là cô nhìn trúng tôi rồi đó chứ?"
"Nhìn trúng anh?"
Mộ Dung Tuyết hừ lạnh một tiếng, đáp: "Nằm mơ đi!"
Nói xong cô quay người rời khỏi phòng khám của Giang Thành.
Thấy Mộ Dung Tuyết rời đi, Giang Thành thở phào một hơi.
Xem ra muốn đối phó với một cô nàng không thích nói đạo lý, chỉ thích cậy mạnh như Mộ Dung Tuyết thì phải lưu manh đôi chút, nếu không sẽ bị đối phương bám dính chặt.
"Người tiếp theo!"
Giang Thành nói lớn.
"Em trai, chỗ làm việc của cậu cũng được đó." Theo tiếng giày cao gót đi trên mặt đất vang lên, một giọng nói quyến rũ truyền vào trong tai Giang Thành.
"Chị Linh Lung?"
Giang Thành cảm thấy khá bất ngờ, nhìn về phía người phụ nữ ăn mặc rực rỡ như một ngọn lửa ở trước mặt.
Hỏa Linh Lung vẫn giữ phong cách ăn mặc quyến rũ, gợi cảm như trước.
Cô mặc một chiếc váy ống chít eo, kết hợp với một chiếc khăn choàng ren màu đỏ như lửa, toàn thân tràn ngập sức hấp dẫn.
Cô lắc éo đi tới trước mặt Giang Thành.
"Sao vậy? Không vui khi chị tới đây à?"
Hỏa Linh Lung ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh Giang Thành.
Dưới chiếc váy, đôi tất chân màu da ôm lấy cặp chân quyến rũ của cô, cô nở nụ cười đầy mê hoặc với Giang Thành.
"Vui, đương nhiên là vui chứ."
Khi đối mặt với Mộ Dung Tuyết, Giang Thành không hề cảm thấy căng thẳng, ngược lại còn có thể trêu đùa đối phương.
Thế nhưng khi gặp một người phụ nữ xinh đẹp như Hỏa Linh Lung, anh không biết nên ứng xử như thế nào cả, dường như anh đúng là em trai của Hỏa Linh Lung, chỉ biết chờ đợi bị Hỏa Linh Lung trêu đùa mà thôi."
"Xem cậu trả lời có lệ kìa."
Đôi mắt hút hồn của Hỏa Linh Lung trừng Giang Thành.
Trái tim Giang Thành sợ hãi run lên, Hỏa Linh Lung quá mức hấp dẫn, mỗi một hành động cử chỉ của cô đều toát ra vẻ quyến rũ, hình ảnh Hỏa Linh Lung coi anh là ống thép, điên cuồng nhảy múa xung quanh vẫn còn hiện rõ trước mắt anh.
"Ha ha, chị Linh Lung, sức khỏe của chị bị sao hả? Có cần tôi kiểm tra cho chị hay không." Giang Thành hỏi.
Hỏa Linh Lung gật đầu, đáp: "Thật ra cũng không có vấn đề gì, chỉ là trái tim cảm thấy không thoải mái."
"Thật hả?"
Giang Thành lập tức cảm thấy hơi căng thẳng, trái tim bị bệnh không phải là vấn đề nhỏ đâu.
Giang Thành lập tức lấy ống nghe bệnh ra, nói: "Chị Linh Lung, để tôi kiểm tra cho chị xem tình hình như thế nào."
"Ừm!"
Hỏa Linh Lung mỉm cười, sau đó đưa tay nhẹ nhàng kéo chiếc áo ngực xuống dưới một ít, bộ ngực căng tròn, trắng như tuyết của cô lại lộ ra thêm một phần.
Giang Thành thấy vậy, nở nụ cười lúng túng, sau đó đặt ống nghe bệnh lên bên trên.
Khóe miệng Hỏa Linh Lung cong lên, nhìn tay Giang Thành di chuyển ống nghe bệnh dịch lên dịch xuống, thế nhưng Giang Thành không phát hiện ra cô có vấn đề gì cả.
"Có phải là lớn quá nên nghe không hiểu không?" Hỏa Linh Lung cười duyên, hỏi.
"Không phải." Giang Thành vội vàng gỡ ống nghe bệnh ra, hỏi: "Chị Linh Lung, chị cảm thấy khó chịu như nào vậy?"
"Cậu tới đây!"
Hỏa Linh Lung ngoắc ngón tay được sơn móng đỏ chót, nói.
Giang Thành đưa đầu tới gần, Hỏa Linh Lung lập tức kề môi sát bên tai Giang Thành, nói nhỏ: "Bởi vì có một người ở trong tim tôi, không gặp được người đó nên cảm thấy khó chịu."
Vốn trên người Hỏa Linh Lung đã có một mùi thơm khác lạ rồi, hiện giờ cô áp sát tới gần khiến mùi thơm càng nồng dậm hơn, vả lại Hỏa Linh Lung nói ra những câu từ khiêu khích như vậy nữa, cô khiến trong lòng Giang Thành nóng như lửa đốt.
Đúng là một con yêu tinh giỏi giày vò người khác mà!"
"Chị Linh Lung, chị tới đây không phải chỉ để nói chuyện này với tôi chứ?"
Giang Thành biết Hỏa Linh Lung nói trái tim cảm thấy khó chịu chỉ là để trêu chọc anh mà thôi, mục đích chính của cô là cua anh.
"Dĩ nhiên không phải, chị đây đâu có rảnh rỗi như vậy." Hỏa Linh Lung nói với Giang Thành: "Tôi có việc cần cậu giúp đỡ."
"Chuyện gì vậy? Chị Linh Lung cứ nói đi."
"Tối nay chị phải tham gia một bữa tiệc tối, cần có một người bạn trai, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có cậu là thích hợp nhất." Hỏa Linh Lung ném cho Giang Thành một cái nhìn quyến rũ.
"Tiệc tối?"
"Đúng vậy, chắc là cậu sẽ nhận lời chứ?"
"Không thành vấn đề, tôi sẽ đi cùng chị." Giang Thành lập tức nhận lời.
Hỏa Linh Lung đối xử với anh rất tốt, Giang Thành đã nhận nhiều rượu ngon như vậy rồi, đương nhiên là phải đồng ý với yêu cầu này.
"Chị đây biết ngay là cậu nhất định sẽ đồng ý mà." Nói xong, Hỏa Linh Lung hôn lên trên mặt Giang Thành.
"Chị Linh Lung, chị..." Giang Thành lúng túng xoa mặt, đây là nụ hôn đầu tiên của anh đó, Hứa Tình còn chưa từng hôn anh bao giờ, vậy mà lúc này lại bị Hỏa Linh Lung nhanh chân chiếm mất.
"Sao vậy? Cậu chê tôi hả?"
"Không phải, chỉ là làm vậy không được hay lắm đâu."
"Có là gì đâu cơ chứ, cứ coi như phần thưởng của tôi dành cho cậu đi, có rất nhiều gã đàn ông khác muốn mà không được đó."
Về việc này thì Hỏa Linh Lung không hề nói dối, có rất nhiều người đàn ông theo đuổi cô, có vô số người muốn chiếm được nụ hôn của cô mà không thể có được, vậy mà Giang Thành còn cảm thấy không hay lắm, nếu như những người theo đuổi cô biết được thì chắc chắn họ sẽ tức giận phun máu tới chết.
"Tốt rồi, đi thôi nào!"
Hỏa Linh Lung đứng lên, nói với Giang Thành.
"Không phải buổi tối hay sao? Hiện giờ đi đâu chứ?" Giang Thành hỏi.
"Chị đây sẽ đưa cậu tới chỗ này hay lắm!" Hỏa Linh Lung nở nụ cười thần bí, trả lời..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...