Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


"Sát Nhân Phong?"
Đôi mắt Mộ Dung Tuyết đột nhiên co lại, cô ấy không nghĩ đến tên lưu manh này lại ngang ngược đến mức độ này dám theo dõi cô đến tận nhà mình.
"Đúng vậy, là tôi." Sát Nhân Phong đứng lên, đi về phía Mộ Dung Tuyết, nói: "Tôi vốn còn muốn thưởng thức màn thoát y của cô, không nghĩ tới cô rất cảnh giác, đã phát hiện ra tôi."
"Anh tới thật đúng lúc, vừa lúc tôi cũng muốn đi tìm anh."
Sắc mặt Mộ Dung Tuyết lạnh lẽo, nhanh chóng rút một khẩu súng ra từ phía sau, nhắm vào Sát Nhân Phong.
Sát Nhân Phong thấy thế, khuôn mặt lập tức trở nên nghiêm túc, dưới chân khẽ cử động, bay lên đá một cái, đá văng khẩu súng trong tay Mộ Dung Tuyết ra ngoài.
Cùng lúc đó, Sát Nhân Phong không dừng lại chút nào, đột nhiên vung roi về phía đầu Mộ Dung Tuyết.
"Nhanh quá."
Mộ Dung Tuyết không nghĩ tới động tác của Sát Nhân Phong lại nhanh như vậy, vội vàng dùng hai tay ngăn lại.
Ầm!
Sức mạnh khổng lồ lập tức đánh cả người Mộ Dung Tuyết bay ra ngoài, trực tiếp đập vào tủ rượu đằng sau, kính của tủ rượu vỡ vụn phát ra âm thanh, Mộ Dung Tuyết cũng nặng nề ngã trên mặt đất.

Quả nhiên người này rất mạnh.
Khóe miệng Mộ Dung Tuyết xuất hiện vệt máu, khó khăn ngẩng đầu nhìn tên lưu manh hung ác trước mặt.
"Không tệ, còn có thể đứng lên, xem ra thể lực của cô khi trên giường hẳn là sẽ rất tốt." Sát Nhân Phong híp mắt nhìn Mộ Dung Tuyết.
Sắc mặt Mộ Dung Tuyết lạnh lẽo, bật người từ dưới đất lên, nắm chặt hai tay, lao về phía Sát Nhân Phong, sử dụng cả tay và chân.

"Như vậy mới coi như có chút hình dạng chứ." Sát Nhân Phong không ngừng ngăn cản đòn đánh của Mộ Dung Tuyết, giống như không đặt Mộ Dung Tuyết vào mắt.
Sát Nhân Phong chớp lấy cơ hội, trực tiếp nắm chặt hai tay của Mộ Dung Tuyết, vừa cười vừa nói: "Tay rất mềm, không biết chỗ khác thế nào."
"Anh muốn chết!"
Sắc mặt Mộ Dung Tuyết lạnh lẽo, dùng đầu đập thật mạnh về phía sống mũi của Sát Nhân Phong.
Mũi Sát Nhân Phong bị đau, lập tức buông lỏng hai tay của Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết đột nhiên đấm một cái vào phần bụng của Sát Nhân Phong, Sát Nhân Phong bị đau cúi gập người, Mộ Dung Tuyết nhanh chóng dùng đầu gối thúc mạnh vào đầu Sát Nhân Phong.

Sát Nhân Phong bị đánh ngã ngửa xuống đất.
"Chết tiệt."
Sát Nhân Phong sờ lên cái mũi chảy máu của mình, tức giận nhìn Mộ Dung Tuyết.
Đương nhiên Mộ Dung Tuyết cũng biết mình không phải là đối thủ của người này, cô ấy muốn lập tức đi nhặt khẩu súng bị rơi lúc trước.

Ngay khi tay của cô ấy sắp chạm tới khẩu súng, bỗng nhiên cô cảm giác được nguy hiểm.
Mộ Dung Tuyết vội vàng rút tay về, chỉ thấy một con dao găm tỏa ra ánh sáng lạnh cắm vào ngay bên cạnh khẩu súng.

Nếu như Mộ Dung Tuyết không rút kịp thời thì chắc đã bị con dao găm này làm bị thương.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Sát Nhân Phong đã một đánh một quyền cùng với sự tức giận ngập trời về phía đầu của Mộ Dung Tuyết.
Mộ Dung Tuyết vội vàng trốn tránh, chỉ thấy Sát Nhân Phong đánh một quyền vào tủ rượu đằng sau, tủ rượu bị đánh thủng một lỗ to.
"Hừ!"
Mộ Dung Tuyết cũng không phải người sẽ ngồi chờ chết, cô ấy giơ chân lên đá mạnh vào lưng Sát Nhân Phong, thế nhưng Sát Nhân Phong không phản ứng gì, lại tiếp tục đánh.
Mộ Dung Tuyết nhảy người đạp vào nắm tay của Sát Nhân Phong, mượn lực trên nắm tay đó, cơ thể của Mộ Dung Tuyết lộn nhào trên không trung, rơi xuống mặt đất.
"Cơ thể cô rất linh hoạt, không biết lát nữa miệng của cô có linh hoạt như vậy nữa không."
Sát Nhân Phong cười như không cười nhìn Mộ Dung Tuyết.
"Nói nhảm nhiều quá."
Mộ Dung Tuyết cảnh giác nhìn Sát Nhân Phong, mặc dù bên ngoài cô ấy bình tĩnh, thế nhưng cú va chạm vừa rồi đã làm chân của cô ấy bị tê cứng.

Kỹ xảo của người này không bằng mình nhưng sự chênh lệch lực lượng quá lớn.
"Còn mạnh miệng."
Sát Nhân Phong cười lạnh một tiếng, vung tay chém một cái về phía Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết vội vàng trốn tránh, thế nhưng bởi vì chân đã bị tê cứng, cơ thể của cô ấy lảo đảo suýt chút nữa ngã sấp xuống, đợi khi cô ấy đứng vững thân thể, Sát Nhân Phong đã xuất hiện ở trước mặt của cô ấy."
"Anh…"
Mộ Dung Tuyết còn chưa kịp nói cái gì, Sát Nhân Phong đã trực tiếp đấm một cái vào bụng Mộ Dung Tuyết.
Một cảm giác đau đớn không chịu được từ phần bụng của Mộ Dung Tuyết truyền đến, cô ấy lập tức khom người, hai chân mềm nhũn đã mất đi sức lực, ngã vào ngực của Sát Nhân Phong.

Sát Nhân Phong ôm lấy Mộ Dung Tuyết, đi vào phòng ngủ, trực tiếp ném Mộ Dung Tuyết lên giường.
"Anh muốn thế nào?"
Mộ Dung Tuyết chịu đựng đau đớn, nhìn Sát Nhân Phong khó khăn nói.
"Tôi muốn thế nào?"
Sát Nhân Phong cười lạnh một tiếng, nói: "Ha ha, tôi còn phải nói sao?"
"Anh dám!"
Mộ Dung Tuyết cắn răng nói: "Dám đụng đến tôi anh sẽ phải trả một cái giá đắt."
"Bỏi vì cô là cảnh sát phải không? Tôi không sợ đâu, tôi từng chơi nhiều người phụ nữ như vậy rồi nhưng nữ cảnh sát xinh đẹp đúng là chưa từng chơi qua, không biết cảm giác thế nào." Sát Nhân Phong vừa nói vừa cởi quần áo trên người, lộ ra vết sẹo đáng sợ trên cơ thể.
Nhìn thấy tình huống như vậy, Mộ Dung Tuyết thật sự sợ hãi.

Cô lập tức nhớ tới Giang Thành đã từng nói, không nên xem thường người đàn ông này, cố gắng giao bản án cho những người khác.
Tuy vậy Mộ Dung Tuyết luôn bướng bỉnh, cô ấy sẽ không dễ dàng nhận thua.

Thế nhưng đến tận bây giờ, cho dù muốn nhận thua cũng không kịp rồi.
Mộ Dung Tuyết muốn giãy dụa nhưng bây giờ cơ thể của cô không làm được.


Cô ấy bị đấm một cái mạnh như vậy vào bụng, cô có cảm giác như tất cả cơ quan nội tạng của mình đang bị chuột rút, không thể động đậy được.
"Tôi không thích ép buộc phụ nữ, cho nên tôi sẽ cho cô ăn chút đồ tốt." Sát Nhân Phong nói rồi lấy một viên thuốc từ trong túi quần ra.
Đương nhiên Mộ Dung Tuyết biết đây là thuốc gì, sắc mặt của cô ấy biến đổi trong chớp mắt: "Còn lâu tôi mới ăn thứ này."
"Chuyện này không phải do cô quyết định."
Sát Nhân Phong đưa tay ra túm chặt mái tóc ngắn của Mộ Dung Tuyết, Mộ Dung Tuyết bị đau, hơi hé mồm ra.
Sát Nhân Phong trực tiếp nhét viên thuốc vào trong miệng Mộ Dung Tuyết, cùng lúc đó anh ta cũng vỗ mạnh một cái vào cổ của cô.

Theo tiếng ho kịch liệt, Mộ Dung Tuyết nuốt viên thuốc xuống.
"Được rồi, để tôi nhìn xem nữ cảnh sát xinh đẹp phát tình sẽ như thế nào." Sát Nhân Phong âm hiểm cười, nhìn về phía Mộ Dung Tuyết.
Giờ phút này Mộ Dung Tuyết thật sự bị sợ hãi, cô ở đội cảnh sát vẫn luôn là nữ cảnh sát xinh đẹp lạnh lùng, cô không muốn lộ ra hình ảnh chật vật của mình, nhưng bây giờ cô thật sự không có cách giải quyết nào.
Chỉ trong chốc lát, Mộ Dung Tuyết cảm thấy cơ thể của mình nóng lên, hai chân có chút mất tự nhiên chà nhẹ vào nhau.

Rất rõ ràng, bây giờ thuốc đã bắt đầu có tác dụng.
"Phụ nữ mà thôi, cứ ngoan ngoãn ở nhà nằm dạng chân ra là được.

Lại còn nhất định muốn làm cảnh sát, đúng là muốn chết." Sát Nhân Phong cực kỳ đắc ý nhìn Mộ Dung Tuyết trước mặt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận