Giang Thành và Hứa Tình nhìn thấy nhiều người hùng hổ khí thế đến đây thì lập tức dừng chân tại chỗ.
Lúc trước Giang Thành chỉ trừng trị nhẹ tên du côn nên không làm tay anh ta trật khớp hoàn toàn, qua một thời gian sẽ khôi phục.
Bây giờ Giang Thành nhìn tên du côn cầm gậy bóng chày trên tay, dẫn theo một đám người đến đây.
Rõ ràng là cánh tay của anh ta đã hồi phục.
Giang Thành không khỏi bật cười bất đắc dĩ.
Anh vốn dĩ nghĩ rằng trừng phạt sơ sơ để tên này hối lỗi, không ngờ anh ta chẳng những không hối cải mà còn tìm người định trả thù mình.
“Vợ ơi, em nhìn cảnh này mà không sợ à?”
Giang Thành quay sang hỏi Hứa Tình, vậy mà cô chẳng có chút sợ hãi nào.
Không như hồi trước, cô nhìn thấy nhiều người thì sẽ trốn sau lưng mình.
“Em cần sợ gì chứ? Chẳng phải đã có anh ở đây rồi à?”
Hứa Tình liếc mắt nhìn Giang Thành.
Hiện tại cô đã trải qua nhiều chuyện với anh, cũng không còn hoảng hốt.
Dù sao cô cũng biết thủ đoạn của Giang Thành, mình không cần phải lo lắng.
Giang Thành nhìn thái độ của Hứa Tình thì rất hài lòng.
Điều này chứng tỏ mình làm cô cảm giác an toàn nên cô mới yên tâm như vậy.
“Thằng ranh này, tao thấy mày chưa nếm đủ trái đắng đúng không?”
GIang Thành nhìn trên trán tên du côn quấn băng vải, da trên người cũng bị trầy xước.
Rõ ràng là anh ta bị thương do nhảy từ trên xe buýt xuống mặt đường.
Người đàn ông du côn nghe Giang Thành nói như vậy thì trong lòng dâng lên lửa giận.
Anh ta đã làm chuyện bậy bạ trên xe buýt rất nhiều lần nhưng đó giờ chẳng có ai lo chuyện bao đồng.
Hôm nay anh ta không chỉ bị người khác để ý mà còn bị thương, đương nhiên anh ta không nuốt nổi cơn tức này.
Tên du côn dẫn đám đàn em xung quanh bao vây Giang Thành với Hứa Tình.
“Thằng chó chết, biết bố mày là ai không?”
Anh ta hất cầm, ngạo nghễ hỏi Giang Thành.
“Mày là ai thì liên quan gì đến tao?”
Giang Thành cười lạnh lùng, trả lời.
“Bố mày tên là Đinh Văn, anh trai tao là Đinh Vũ Địch.
Bây giờ mày biết sợ chưa?”
Tên lưu manh đắc chí hỏi Giang Thành.
“Đinh Vũ Địch?”
Hứa Tình vừa nghe cái tên này thì hơi nhíu mày.
Đúng vậy, tên đàn ông du côn trước mắt chính là em trai của Đinh Vũ Địch.
Đinh Văn dám huênh hoang trên xe buýt, thậm chí dám cầm dao đâm người khác là vì có anh trai che chở nên mới không sợ hãi gì.
Đinh Vũ Địch là đại ca xã hội đen ở Lư Dương, bất kỳ ai cũng phải nể mặt mũi người này mấy phần.
Vì vậy Đinh Văn mới dám huênh hoang lớn lối như thế.
Đinh Văn nhìn biểu cảm của Hứa Tình thì biết cô chắc chắn biết đến tên tuổi của anh trai.
Ngay lập tức, anh ta kiêu ngạo hất cằm, đắc ý nói:
“Sao hả? Biết anh trai tao là ai, giờ sợ chưa?”
“Ừm, sợ.”
Hứa Tình liếc mắt nhìn đối phương, lạnh lùng nói.
“Sợ cũng muộn rồi, giờ cô em nói nó quỳ xuống đất dập đầu xin lỗi, còn cô em thì ngủ với anh mấy đêm.
Rồi anh sẽ tha cho hai người, được không?”
Khuôn mặt Đinh Văn hèn mọn nhìn Hứa Tình, dù sao vóc dáng của cô cũng quá ngon.
Lúc trước ở trên xe buýt nên Đinh Văn không nhìn rõ, giờ anh ta thấy đôi chân dài thon thả đi tất lưới màu đen thì ngay lập tức cảm giác cô gái này là tuyệt phẩm.
“Thì ra Đinh Vũ Địch là anh trai của mày.”
Giang Thành lạnh lùng nói với Đinh Văn.
“Đúng vậy, lẽ nào mày quen anh trai tao?”
Đinh Văn nghe giọng điệu của Giang Thành dường như là quen anh trai mình.
“Quen chứ, ở Lư Dương chẳng có ai không biết đến anh trai mày.”
Giang Thành cười lạnh nói, quả thật Đinh Vũ Địch rất nổi tiếng.
Anh ta có khả năng cai quản cả bang phái một mình, thật sự không đơn giản.
“Biết là tốt rồi, bây giờ mày còn dám lớn lối nữa không?”
Đinh Văn cười lạnh hỏi Giang Thành.
“Sao tao không dám, tao muốn gọi anh trai của mày đến đây, hỏi anh ta giáo dục em trai kiểu gì.”
Giang Thành nói xong thì lấy điện thoại ra, bấm số gọi Đinh Vũ Địch.
Lúc trước Đinh Vũ Địch đã tuyên thệ trung thành với Giang Thành bởi vì chứng kiến năng lực tài giỏi của anh.
Khi đó anh ta đặc biệt đến công ty mỹ phẩm của nhà Hứa Tình, dẫn theo tất cả đàn em tuyên thệ trung thành.
Đinh Văn nghe Giang Thành nói thì ngơ ngác, sau đó không kìm được mà cười ầm, hỏi: “Mày vừa nói gì cơ? Mày muốn gọi anh trai của tao đến đây á?”
“Đầu óc thằng này có bệnh không? Anh Vũ Địch là ai chứ, nó gọi được không?”
“Đúng vậy.
Dù là thị trưởng muốn gặp anh Vũ Địch, có lẽ cũng phải đặt hẹn trước nhỉ?”
“Thằng ngu này, não còn dùng được không đây!”
Đàn em mà Đinh Văn mang đến đều là đám đi theo lăn lộn với Đinh Vũ Địch.
Cho nên bọn họ đều rõ giá trị bản thân của Đinh Vũ Địch lớn chừng nào, người bình thường thật sự không gọi đi được.
Vì vậy cả đám đều ầm ĩ, chế giễu Giang Thành.
Khuôn mặt Đinh Văn cũng khinh thường nhìn anh, cảm thấy chỉ có người đầu óc không được bình thường thì mới làm chuyện não tàn như vậy.
Hiện tại Đinh Vũ Địch đang hưởng thụ người đẹp xoa bóp ở trong câu lạc bộ riêng của anh ta.
Bỗng nhiên anh ta nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên.
Đinh Vũ Địch liếc mắt nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, ngay lập tức trợn to đôi mắt, tưởng rằng mình nhìn nhầm số.
Anh ta vội vàng ngồi dậy, bấm nghe điện thoại, kính cẩn nói:
“Alo? Giang thiếu gia.”
“Mười phút nữa đến trước cửa Hải Thương!”
Giang Thành dứt lời liền cúp máy.
“Mười phút?”
Đinh Vũ Địch vội nhìn đồng hồ.
Từ chỗ anh ta đến trung tâm thương mại Hải Thương kia, nhanh nhất cũng phải tốn nửa giờ.
Nhưng mà kể từ sau khi Đinh Vũ Địch tuyên thệ trung thành với Giang Thành, đây là lần đầu tiên anh tìm mình.
Cho nên mình nhất định phải thể hiện tốt! Nếu làm không xong thì tương lai ở trước mặt Giang Thành tiêu đời luôn.
Đinh Vũ Địch không có thời gian rảnh để thay quần áo, anh ta chỉ kịp khoác áo choàng tắm rồi chạy như điên xuống tầng.
Tiếp theo, anh ta leo lên xe, nói tài xế chạy xe về phía trung tâm Hải Thương.
“Không cần để ý đèn đỏ, không phải lo lắng việc vi phạm luật giao thông.
Cậu cứ liều mạng lái xe đi!”
Giờ phút này Đinh Vũ Địch giống như phát điên, hoàn toàn không để ý hình tượng đại ca xã hội đen, anh ta liên tục thúc giục tài xế liều mạng lái xe.
Tài xế cũng không rõ chuyện gì xảy ra, chỉ quan tâm lái xe thật nhanh.
Hiện tại Đinh Vũ Địch sốt sắng kinh khủng, mắt không dám dời đồng hồ một giây nào.
Truyện Sắc
“Thằng nhóc thúi, con mẹ nó, mày diễn kịch đạt đấy nhỉ?”
Ánh mắt của Đinh Văn lạnh lùng nhìn Giang Thành, anh ta nói:
“Mày biết anh trai của tao đang ở đâu không? Muốn anh ấy tới đây trong vòng mười phút ư?”
“Tao không quan tâm anh ta đang ở đâu.
Mười phút mà chưa đến thì anh ta sẽ rất thê thảm.”
Giang Thành lạnh lùng nói với Đinh Văn.
Đinh Văn cảm thấy Giang Thành diễn sâu quá, làm sao anh trai mình có thể nghe lời sai bảo của Giang Thành chứ? Đinh Văn chẳng rảnh nghĩ nhiều nữa, anh ta lạnh lùng hô: “Các anh em phế nó cho tôi, dẫn cô gái kia đi.”
Khi đàn em của Đinh Văn đang chuẩn bị ra tay, một chiếc xe Totoya màu xanh lục bỗng nhiên bá đạo lao đến, gần tới trước mặt Giang Thành mới dừng lại.
Đinh Vũ Địch chật vật bước xuống xe, cung kính đến trước mặt Giang Thành.
“Giang thiếu gia, tôi...Tôi không đến muộn chứ!”
Đinh Vũ Địch cúi lưng, thở dốc nói với Giang Thành..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...