Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


Gianng Thành nghe thấy giọng nói khó ưa này bèn quay đầu lại nhìn, kết quả thấy tên bác sĩ Tề Bác Hạo muốn cắt hai tay của Hứa Chí Quân.
Tề Bác Hạo ăn mặc trang nghiêm, anh ta bước đến trước mặt Giang Thành.
“Chào bác sĩ Tề, sao anh lại ở đây?” Hứa Tình nhìn thấy Tề Bác Hạo xuất hiện, lập tức phản cảm hỏi, dù sao người này cũng suýt chút nữa hại bố của cô mất đi cánh tay.
“Ngày thường tôi cũng thích mua vài tảng đá, cho nên hay đến đây xem.”
Tề Bác Hạo vừa nói vừa liếc ánh mắt tham lam quan sát Hứa Tình, chẳng qua anh ta lại nhìn thấy Phương Lan Lan.
Khi nhìn Phương Lan Lan, đôi mắt của Tề Bác Hạo lập tức sáng lên.

Bởi vì anh ta không chỉ thấy nhan sắc xinh đẹp của Phương Lan Lan, mà còn thấy trên người cô ta toàn là đồ hiệu, chỉ là một chiếc đồng hồ đeo tay cũng phải hơn một triệu tệ.
Tề Bác Hạo cũng ao ước tìm được một cô bạn gái giàu có, nếu vậy thì sự nghiệp của anh ta sẽ không cần quá cực khổ.
“Xin chào cô, tôi là Tề Bác Hạo, giáo sư vừa trở về từ Mỹ.”
Anh ta lịch sự đưa tay tới trước mặt Phương Lan Lan và lộ ra một nụ cười mà anh ta tự cho rằng rất tao nhã.
“Ngại quá, tôi đã có bạn trai rồi.” Căn bản là Phương Lan Lan không có ý định bắt tay với Tề Bác Hạo, cô ta lạnh giọng trả lời rồi quay đầu nhìn sang hướng khác.
Tề Bác Hạo thấy thái độ này của Phương Lan Lan, vẻ mặt lập tức trở nên lúng túng.

Anh ta chỉ đành cười ngượng, sau đó rút lại cánh tay đang duỗi ra giữa không trung.
“Nghe nói bác Hứa đã ra viện rồi sao?” Tề Bác Hạo lại quay sang hỏi Hứa Tình.
“Đúng vậy, may mắn nhờ anh không cho bố của chúng tôi thực hiện giải phẫu, nếu không bố tôi đã có thể mất luôn hai cánh tay.”
Giang Thành không đợi Hứa Tình trả lời, anh trực tiếp tiến lên trước, lạnh lùng đáp.
Tề Bác Hạo nghe anh nói vậy, khuôn mặt hơi lúng túng liếc Phương Lan Lan.

Anh ta nói với Giang Thành: “Chỉ là con người tôi có trách nhiệm quá mức, dưới góc nhìn của tôi thì cắt bỏ hai tay cho bác Hứa là lựa chọn tốt nhất.

Có điều chẳng biết anh lấy được phương thuốc dân gian tà đạo từ đâu ra, tôi chưa xác định được di chứng sau này sẽ nghiêm trọng đến mức nào.”

Với cái nhìn của anh ta, loại thuốc và phương pháp có khả năng khôi phục cơ thể nhanh chóng vốn dĩ không thể tồn tại.

Cho nên anh ta khẳng định là Giang Thành đã dùng phương pháp nào đó có tác dụng phụ rất lớn, sau này sẽ có vấn đề nghiêm trọng xảy ra.
“Được rồi, chúng ta đi chọn đá trước đi, tôi sắp không chờ nổi nữa rồi.”
Phương Lan Lan thấy cả Hứa Tình và Giang Thành đều không ưa người này, cũng lười dây dưa với anh ta, cô ta muốn kéo Hứa Tình rời đi ngay lập tức.
Giang Thành cũng rời đi theo hai cô nàng, bọn họ đến quầy lựa đá.
Tề Bác Hạo nhìn tình huống này cũng hiểu ra Phương Lan Lan thích đánh cược, anh ta thầm nghĩ bản thân phải cố gắng bày ra trình độ ngon nghẻ, có lẽ sẽ chinh phục được người đẹp bằng tài năng.
Suy nghĩ xong, Tề Bác Hạo vội vàng đuổi theo bọn họ.

Anh ta muốn tìm cơ hội để thể hiện năng lực của mình trước mặt Phương Lan Lan.
Sau khi Tề Bác Hạo đuổi kịp, anh ta thấy Giang Thành đang nhặt đá, còn không thèm quan sát tỉ mĩ đá thô, cứ trực tiếp đặt vào trong giỏ xách bên cạnh, hơn nữa rất nhiều tảng đã vừa nhìn đã biết chất lượng kém cỏi.
“Giang Thành, anh biết lựa đá không? Anh đang mua táo đấy à? Vừa liếc mắt đã bỏ vào giỏ được luôn á?”
Tề Bác Hạo đứng bên cạnh, cười lạnh nói với Giang Thành, rõ ràng là muốn thu hút sự chú ý của Phương Lan Lan và Hứa Tình.
Hứa Tình hoàn toàn không có hứng thú với Tề Bác Hạo, Phương Lan Lan cũng cảm thấy phản cảm, liếc xéo một cái rồi hỏi anh ta: “Nói như vậy, chắc là anh chơi đổ thạch rất giỏi đúng không?”
Tề Bác Hạo nghe người đẹp chủ động đáp lời mình, lập tức khoe khoang: “Đương nhiên rồi.

Tôi đổ thạch có tiếng chắc chắc, chuẩn xác vô cùng.

Tôi chọn năm tảng đá, sẽ có tối thiểu một tảng ra lục.”
Nói xong, Tề Bác Hạo không khỏi đắc chí nhìn xung quanh, một số người nghe anh ta nói đều cảm thấy hơi kinh hãi.
Dù sao đổ thạch cũng có tỷ lệ mạo hiểm rất cao, có thể chọn năm tảng mà được một tảng lục, chí ít sẽ bù lại tổn thất trước đó, hơn nữa còn kiếm lời được khoản tiền nhỏ.
Tề Bác Hạo nhìn ánh mắt ngạc nhiên của người xung quanh, trong lòng không khỏi đắc chí, dù sao anh ta cũng thật sự có năng lực đấy.
“Vậy à? Thế anh cũng chọn mấy tảng, xem sao đi?”

Phương Lan Lan biết rõ năng lực đổ thạch của Giang Thành, lần trước anh chỉ tốn hai vạn tệ để mở khối ngọc Lục Bảo trị giá mấy ngàn vạn tệ.
“Được thôi, chỉ cần người đẹp muốn xem thì tôi sẽ thể hiện một chút.”
Dứt lời, Tề Bác Hạo ngồi xổm xuống đất, trên tay anh ta cầm đèn pin chiếu ánh sáng mạnh vào bề mặt tảng đá, sau đó cẩn thận nhìn từng tảng đá một, biểu cảm cực kỳ nghiêm túc.
Giang Thành hoàn toàn trái ngược với Tề Bác Hạo.

Anh cực kỳ tùy ý lựa chọn mười tảng nguyên thạch, đặt vào trong giỏ lớn.
“Lấy đống này đi.” Giang Thành chọn xong đá, bèn vỗ tay đứng dậy nói.
“Thôi đi!”
Tề Bác Hạo nhìn thoáng qua dáng vẻ tùy tiện chọn đá của Giang Thành, trực tiếp cười lạnh, mỉa mai anh: “Chỉ tính cách thức chọn đá của anh thì tôi đã dám khẳng định chẳng có tảng nào ra lục rồi, anh còn chọn nhiều như vậy.

Thứ này phải mài từng tí một.”
Tề Bác Hạo vừa nói vừa tỉ mỉ chọn một số nguyên thạch, sau đó anh ta sảng khoái nói với ông chủ: “Ông chủ, khối đá này, trực tiếp cắt nó ra.”
“Được, trước tiên mời cậu trả tiền.” Ông chủ liếc mắt nhìn Tề Bác Hạo, lập tức cười nói.
Tề Bác Hạo vừa quẹt thẻ tính tiền xong, chuẩn bị giải thích sơ qua với ông chủ thì Giang Thành lại liếc nhìn tảng đá của anh ta, nói ngay: “Tôi đề nghị anh không nên mài tảng đá này, bởi vì cắt nó ra chẳng có gì hết.”
Tề Bác Hạo vốn dĩ rất tự tin về bản thân, hơn nữa ban nãy anh ta cẩn thận lựa chọn lâu như vậy là để mở một phát đầu tiên ra lục luôn, khiến người đẹp mở mang tầm nhìn, ai dè Giang Thành bỗng nhiên nói mình mài đá không ra Lục.
“Anh nói mò gì vậy, rủa tôi đấy hả?”
Tề Bác Hạo lạnh lùng nhìn Giang Thành, nói: “Hay là anh sợ tôi mở ra Lục, làm mất mặt anh?”
“Không phải, tôi chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.” Giang Thành bất đắc dĩ nhún vai, anh vốn dĩ không có ấn tượng quá tốt về Tề Bác Hạo, nhưng chuyện nên nhắc thì anh vẫn nhắc.
“Lỡ tôi mở ra lục thì sao đây?”
Tề Bác Hạo lạnh nhạt hỏi Giang Thành.
“Làm sao? Bác sĩ Tề muốn cược với tôi à?”
Giang Thành mỉm cười, nói ẩn ý với Tề Bác Hạo, lần trước anh đánh cược với anh ta đã khiến đối phương phải gọi mình là bố một tiếng.

Tề Bác Hạo nghe Giang Thành nhắc tới chuyện cũ, khuôn mặt anh ta nén giận đỏ bừng.

Đợt trước anh ta vô cùng mất mặt với cả bệnh viện, lần này anh ta cũng không chắc chắn 100% sẽ ra lục, chẳng may lại bị mất mặt thì phiền lắm.
“Ông chủ, trực tiếp cắt!”
Tề Bác Hạo dứt khoát không để ý đến Giang Thành, anh ta nhìn ông chủ, chẳng giải thích chi tiết đã muốn cắt đá ra.
Đương nhiên ông chủ sẽ sắp xếp cho thợ đi cắt đá ngay lập tức, theo âm thanh chói tai vang lên, tảng đá cũng hoàn toàn vỡ nát như dự đoán, chỉ có lớp màng ngoài hơi xanh, còn bên trong không hề ra lục.
“Mé, đều do cái miệng quạ đen của anh đấy.” Tề Bác Hạo tức giận, chỉ tay hét vào mặt Giang Thành.
“Tôi làm sao?” Giang Thành tỏ vẻ vô tội, hỏi anh ta.
“Chơi đổ thạch, kỵ nhất là có người miệng xui xẻo.

Đều do anh hết, không thì bên trong đã ra lục nhiều.” Tề Bác Hạo tức giận gào với Giang Thành, anh ta dã từng theo học thầy đổ thạch chuyên nghiệp, cho nên chút kinh nghiệm vẫn có.
Giang Thành nghe vậy thì không nhịn được cười, lý lẽ của người này rất thú vị.
“Nè, anh có nhầm không vậy? Tảng đá do chính anh mua không mở ra lục, bây giờ anh trách người khác miệng xui ư?”
Phương Lan Lan tỏ vẻ khinh bỉ nhìn Tề Bác Hạo.
“Người đẹp à, mấy cái này liên quan đến phong thủy đấy.

Nếu không tin thì tôi sẽ lựa mấy tảng đá nữa, chỉ cần anh ta không nói lung tung thì nhất định sẽ ra lục.”
Tề Bác Hạo giải thích với Phương Lan Lan.
“Thật vậy à? Thế thì anh chọn mấy tảng đá cho tôi coi.” Phương Lan Lan lạnh lùng nói.
Tề Bác Hạo hung hăng trừng mắt với Giang Thành, tiếp theo anh ta bắt đầu tỉ mỉ chọn lựa, nghiêm túc chọn được vài cái rồi trả tiền, nhờ ông chủ cắt đá ra.
Kết quả là bốn tảng đá liên tiếp đều không ra lục.

Tề Bác Hạo cuống lên, mồ hôi chảy khắp trán.

Vừa nãy anh ta khoác lác dữ lắm, thề thốt năm tảng đá thì sẽ ra một cái lục, kết quả bây giờ là năm tảng mà chẳng có cái nào ra lục cả.
“Tôi nói mà, làm gì có người giỏi như thế được.


Năm khối mà chắc chắn có ra lục.

Anh ta giỏi vậy thì khẳng định các cửa tiệm châu báu đã tìm đến tận cửa nhà.”
“Đúng vậy, có lẽ là tính thích khoác lác, muốn khoe khoang một tí nhưng kết quả là không thể hiện được.”
Nghe tiếng bàn tán của những người xung quanh, Tề Bác Hạo càng phẫn nộ hơn.

anh ta nhìn Giang Thành bằng ánh mắt dữ tợn, lạnh lùng nói:
“Đều do anh hết, nếu không tại anh thì tại sao tôi mở không ra một cái màu xanh nào.”
Vừa nãy Tề Bác Hạo đã chi tổng cộng bốn mươi nghìn tệ, kết quả chẳng mở được một tảng đá màu xanh nào, tổn thất thật sự quá lớn.
“Tôi nguyền rủa anh, anh cắt một thì vỡ một, không mở được tảng đá màu xanh nào.”
Tề Bác Hạo tức giận, chỉ tay hét vào mặt Giang Thành.
Giang Thành nghe vậy thì không nhịn được cười, anh lắc đầu nói: “Bác sĩ Tề à, dù gì anh cũng là người từng tiếp thu giáo dục bậc đại học, sao anh lại theo chủ nghĩa duy tâm như vậy chứ? Nếu như rủa vài câu mà không cắt ra lục được, vậy tôi e rằng tất cả mọi người ở đây đều mở không ra lục nhỉ?”
“Rắm thúi, trong số các tảng đá mà anh đã lựa, tôi xin cam đoan sẽ không có cái nào ra lục, tôi bảo đảm với anh luôn đấy.”
Tề Bác Hạo tức giận rủa Giang Thành.
“Thật thế ư?” Giang Thành cười lạnh rồi nói: “Vậy e rằng khiến anh thất vọng rồi, tôi cho anh biết nhé, chỗ đá này không chỉ ra lục mà còn ra lục toàn bộ.”
Giang Thành cực kỳ tự tin nói với Tề Bác Hạo.
Anh vừa dứt lời, mọi người có mặt ở đây đều phì cười.
“Đầu óc của người này cũng không được bình thường nhỉ.

Nguyền rủa chỉ là câu nói ngoài miệng, làm gì có ai chọn mười tảng, tất cả đều màu xanh được đâu.”
“Đúng vậy, nhìn đá trong giỏ của anh ta đi.

Rõ rằng là không có triển vọng ra lục, căn bản là không có khả năng ra lục.”
Tề Bác Hạo nghe tiếng bàn tán của những người xung quanh, trong lòng anh ta càng đắc chí hơn, cười nói: “Ha ha ha, Giang Thành à, tôi e rằng đầu óc của anh không tốt lắm nhỉ? Anh dám khẳng định đá được chọn đều ra lục sao?”
Giang Thành nhìn dáng vẻ hả hê của Tề Bác Hạo bèn cười hỏi: “Nếu anh không tin, chi bằng chúng ta lại đánh cược đi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui