Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


“Đại Tráng! Nhị Đản!”
Tiêu Chấn trông thấy hai người đàn ông rất luộm thuộm bước vào, lập tức bước lên phía trước hào hứng chào đón, sau đó cả ba người họ phấn khích ôm nhau.
Giang Thành trước đó cũng đã nghe Tiêu Chấn nói qua, có hai người anh em ngày trước giống anh tôi muốn tới khám bệnh, xem ra hẳn người Tiêu Chấn nhắc tới là hai người này.
“Nào, giới thiệu chút, đây chính là Giang thần y, người đã chữa khỏi những di chứng còn lưu lại của anh,” Tiêu Chấn kéo hai người anh em đến trước mặt Giang Thành, cười nói.
“Xin chào Giang thần y,” Hai người Đại Tráng và Nhị Đản lập tức vô cùng tôn trọng cúi người chào hỏi Giang Thành, nói: “Lúc trước anh Tiêu nói những di tật trên người anh ấy đã được một thần y chữa hết, bọn tôi còn tưởng là một ông già lớn tuổi cơ, không ngờ còn trẻ hơn chúng tôi nữa.”
“Năng lực không nhìn tuổi tác,” Tiêu Chấn cười giới thiệu với Giang Thành: "Hai người này là chiến hữu của chúng tôi.

Ban đầu, chúng tôi là một tổ chức bộ đội đặc chủng."
“Tổ chức bộ đội đặc chủng?” Giang Thành cau mày hỏi, đây là lần đầu tiên anh nghe nói đến chuyện này.
"Đúng vậy, chúng tôi là một tổ chức tác chiến đặc biệt chuyên chiến đấu ở biên giới, tên là Phong Thứ.

Lúc đó tôi là đội trưởng, hai người bọn họ là thành viên trong đội của tôi.

Sau khi bị thương, ba người chúng tôi đành phải rút lui,” Tiêu Chấn thở dài một hơi nói.
Giang Thành đã từng thấy Tiêu Chấn ra tay, thủ đoạn hung ác như vậy, đối phó với mười mấy hai mươi người cũng không thành vấn đề, qua đó đủ để thấy thực lực của tổ chức Phong Thứ mạnh đến mức nào, hơn nữa lần này tới chỗ Giang Thành còn là một lúc ba người, đủ để tổ hợp thành một đội tác chiến đặc chủng nhỏ.

Giang Thành nhìn liếc qua Đại Tráng và Nhị Đản một cái, lập tức nhìn ra di tật trên người bọn họ, anh nói luôn: “Tình huống của hai người các anh cũng tương tự như anh Tiêu, bệnh của các anh không chỉ do riêng chuyện làm việc quá sức mà còn do những vết thương cũ chưa lành nữa.

"
Đại Tráng và Nhị Đản nghe Giang Thành nói xong, lập tức quay sang nhìn nhau, sau đó nói: “Giang thần y quả nhiên rất lợi hại, chúng tôi đã đến rất nhiều bệnh viện để chữa bệnh, bệnh viện Tây y hay bệnh viện Trung y cũng đều đi cả rồi, nhưng các bác sĩ ở đó đều nói rằng họ không thể chữa được.

Bọn tôi cũng đành bỏ cuộc."
Tiêu Chấn cũng lập tức tiến lên, nói: “Hai chú yên tâm đi, đến bệnh của anh bác sĩ Giang còn chữa khỏi được nữa là, chữa bệnh cho các chú chắc chắn sẽ còn đơn giản hơn."
“Đúng vậy, để tôi bắt mạch cho các anh,” Giang Thành cười nói với Đại Tráng và Nhị Đản.
“Anh Giang, nếu bây giờ anh đang có việc thì tôi xin phép đi trước,” Alicia thấy bên Giang Thành có người tới khám bệnh, hơn nữa cô cũng không tiện quấy rầy, bèn nói.
“Được, muốn bái sư thì tới tìm tôi bất cứ lúc nào,” Giang Thành cố ý đùa giỡn Alicia một câu.
Alicia lập tức trừng Giang Thành một cái, cô còn lâu mới tới tìm Giang Thành bái sư, sau đó cô dẫm giày cao gót ra khỏi văn phòng.
Giang Thành bỗng phát hiện Đại Tráng và Nhị Đản đều không có ý định đi tới khám bệnh, đột nhiên anh hỏi: “Chẳng lẽ hai anh đây không tin tôi à?”
Đại Tráng và Nhị Đản ngượng ngùng gãi đầu, nói: “Không phải là không tin Giang thần y, chỉ là hai anh em bọn tôi tới đây không mang theo nhiều tiền lắm.”
Nói rồi Đại Tráng và Nhị Đản đều ngượng ngùng nở nụ cười: “Đúng vậy, bọn tôi vẫn chưa tìm được việc, chờ tích cóp đủ tiền sẽ lại đến tìm thần y khám bệnh.”
Đại Tráng và Nhị Đản đã hỏi thăm rồi, di tật trên người bọn họ cũng phải có tầm mười vạn, tám vạn nhân dân tệ mới chữa hết được, bọn họ lại không có nhiều tiền như vậy, cho nên lần này tới cũng không định để Giang Thành khám bệnh, chỉ là tới gặp Tiêu Chấn một chút mà thôi.


ngôn tình sủng
Giang Thành nghe xong, anh bật cười nói: “Hai anh khách sáo rồi, hai anh là anh em của anh Tiêu, vậy cũng chính là anh em của Giang Thành tôi, làm gì có đạo lý khám bệnh cho anh em còn lấy tiền chứ.”
“Đúng vậy, hai chú mau để Giang thần y khám cho đi, lần trước anh đi khám cũng chưa đưa tiền, có lúc báo đáp không nhất định phải bằng tiền, cũng có thể dùng cách khác để báo đáp, chỉ cần hai chú nhớ kỹ phần ân tình này là được,” Tiêu Chấn cũng nhìn Đại Tráng và Nhị Đản nói.
Đại Tráng và Nhị Đản nghe lời nói đầy chân thành và nghĩa khí của Giang Thành và Tiêu Chấn, hai người quay mặt nhìn nhau, lập tức gập người với Giang Thành nói: “Bọn tôi sẵn sàng lên núi đao, xuống biển lửa vì Giang thần y, chết cũng không chối từ.”
“Hai anh lại khách sao rồi, để tôi khám cho hai anh trước đã,” Giang Thành nhìn hai người nói, lần này hai người đều thoải mái ngồi xuống trước mặt Giang Thành, Giang Thành lấy ngân châm ra, sau đó bắt đầu chữa trị cho hai người.
Cổng vào bệnh viện thành phố Lư Dương.
“Tìm hiểu rõ tình hình chưa?” Một người đàn ông mặc áo khoác đen hỏi một nữ bác sĩ áo blouse trắng.
“Tìm hiểu rõ rồi, người tên Giang Thành kia hiện tại đang khám bệnh cho người khác, còn người tên Hứa Tình hình như sắp tan ca,” Kiều Hồng nhìn người đàn ông mặc áo khoác đen nói.
“Được, bây giờ chính là cơ hội tốt, cô dẫn Hứa Tình kia tới cửa sau bệnh viện đi, ông Quý đã đồng ý sẽ cho mỗi người chúng tôi hai mươi vạn rồi,” Người đàn ông mặc áo khoác đen nhìn Kiều Hồng trầm giọng nói, biểu cảm lén lút, sợ bị người tôi phát hiện.
“Tôi biết rồi, bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ,” Kiều Hồng vừa nghe là hai mươi vạn thì lập tức vui mừng, dù sao cô cũng chỉ có trách nhiệm gọi một người ra ngoài là đã được hai mươi vạn, chuyện tốt như vậy ai ngu mà không làm chứ.
“Đi đi,” Người đàn ông mặc áo khoác đen nói, gã tôi kéo cao cổ áo và che mặt trước khi đi về phía cửa sau của bệnh viện.
Hôm nay Hứa Tình tan ca tương đối sớm nên cô ra khỏi bệnh viện trước, trên đường có rất nhiều người chủ động chào hỏi cô, Hứa Tình cũng cười đáp lại.
“Hứa Tình,” Đột nhiên một người phụ nữ vỗ vai Hứa Tình, hơn nữa còn nhiệt tình gọi.
“Cô là?” Hứa Tình quay đầu lại nhìn thấy Kiều Hồng, nhưng cô hoàn toàn không quen người này, do đó cô cau mày hỏi.

“Bác sĩ Hứa, cô không nhớ tôi à, tôi là bác sĩ thực tập dưới quyền của bác sĩ Tề Bác Hạo, tôi là Kiều Hồng,” Kiều Hồng cười và nắm tay Hứa Tình.
Hứa Tình biết Tề Bác Hạo, lúc trước Bệnh viện Nhân dân số 1 Thành phố Lư Dương và Bệnh viện nước M có chương trình bác sĩ cùng học tập, cùng có lợi, Tề Bác Hạo chính là người được cử đi, thực tập sinh dưới quyền anh tôi có rất nhiều người, Hứa Tình cũng không nhớ người phụ nữ này là ai.
Nhưng Hứa Tình vẫn rất nhiệt tình bắt tay cô và nói: “Chào cô, cô tìm tôi có chuyện gì sao?”
Kiều Hồng nhìn Hứa Tình nói: “Là thế này, vì thầy Tề đi công tác nước ngoài vẫn chưa về, mà hai hôm nữa tôi lại có một ca phẫu thuật.

Tôi biết cô Hứa có kinh nghiệm phẫu thuật phong phú, nên tôi muốn mời cô ăn tối, tiện thể cùng trao đổi một chút kinh nghiệm.

"
“Ăn tối à,” Hứa Tình có hơi không muốn đi, dù sao cô vẫn muốn về nhà ăn tối hơn.
“Vâng, đây cũng là lần đầu tiên tôi làm phẫu thuật, tôi rất lo lắng, đúng lúc tôi lại biết bác sĩ Hứa nên mới muốn học hỏi thêm kinh nghiệm từ cô một chút,” Kiều Hồng nói với Hứa Tình, hiển nhiên kịch bản này cô ta đã luyện tập trong lòng rất nhiều lần, vì vậy nghe rất trơn tru.
Hứa Tình cũng không nghĩ nhiều, sau khi do dự một lúc, cô nói: “Thôi được rồi, lần đầu tiên làm phẫu thuật rất dễ bị căng thẳng, nhất lại còn là phụ nữ nữa, tôi sẽ truyền đạt chút kinh nghiệm cho cô vậy.”
Kiều Hồng thấy Hứa Tình đồng ý, khóe miệng lập tức cong lên ý cười không dễ phát hiện, đúng là cô ta muốn lợi dụng nhược điểm thích giúp đỡ người khác của Hứa Tình, quả nhiên cô lập tức trúng kế, tiếp theo chỉ cần đưa cô đến cửa sau bệnh viện, cô ta lập tức có thể lấy được hai mươi vạn.
“Được rồi, đi thôi, xe của tôi đậu ở cửa sau,” Kiều Hồng trực tiếp khoác tay Hứa Tình một cách thân thiết.
Hứa Tình cũng không nghi ngờ, nhưng cô gửi một tin nhắn cho Giang Thành, nói rằng buổi tối cô sẽ không về nhà ăn tối, sau đó cô theo Kiều Hồng đi về phía cửa sau của bệnh viện.
Con đường phía sau cửa sau của bệnh viện rất hẻo lánh, ít dấu chân người, giờ này cơ bản không có bóng người nào cả.
“Chị Hứa Tình, em cảm thấy chị bây giờ đẹp hơn trước rất nhiều.

Chị chăm sóc da thế nào thế? Dạy em với?” Kiều Hồng tiếp tục nói chuyện với Hứa Tình để phân tán lực chú ý.

“Tôi cũng không chăm sóc gì nhiều, chủ yếu là do chồng tôi, mỗi ngày buổi tối anh ấy đều mát xa cho tôi,” Hứa Tình cũng có chút ngượng ngùng cười nói.
“Thế à, tình cảm vợ chồng giữa hai người tốt thật đấy,” Kiều Hồng cười nói với Hứa Tình.
Tuy rằng Kiều Hồng này ngoài mặt là cười nhưng trong lòng lại rất ghen tị, dù sao Hứa Tình cũng đẹp hơn cô ta rất nhiều, còn có một người chồng đối xử tốt với cô như thế nữa.
Nhưng cô ta cũng biết lát nữa số phận của Hứa Tình sẽ như thế nào, dù cô có xinh đẹp đến đâu đi nữa thì lát nữa chắc chắn đều sẽ bị rất nhiều đàn ông đè ở dưới thân chà đạp, ai bảo chồng cô với cô đắc tội với người ta chứ.
Mắt thấy Kiều Hồng sắp dẫn Hứa Tình ra đến cửa sau bệnh viện, đột nhiên Kiều Hồng nhìn thấy phía trước có bóng dáng mơ hồ của một người đàn ông, cô ta lập tức giật mình thon thót.
“Chồng à, sao anh lại ở đây?” Hứa Tình nhìn rõ bóng người trước mặt, cô lập tức có chút kinh ngạc hỏi.
Kiều Hồng hoảng sợ khi thấy Giang Thành đột nhiên xuất hiện, vừa rồi cô đã tới xem một lượt rồi, lẽ ra anh ta đang điều trị cho vài bệnh nhân cơ mà, sao lại kết thúc nhanh như vậy?
"Vợ à, anh thấy em gửi tin nhắn cho anh, bảo là sẽ không về nhà ăn tối, cho nên anh muốn đến xem em đi ăn ở đâu, có tiện cho anh theo cùng không." Giang Thành cười hỏi Hứa Tình.
“Phụ nữ bọn em đi ăn cơm, một người đàn ông như anh đi cùng làm gì?” Hứa Tình trợn mắt liếc Giang Thành một cái, bình thường cô ở cùng Giang Thành đã hay tuỳ hứng rồi, dĩ nhiên lúc này cũng muốn giận dỗi với Giang Thành một chút.
“Ồ, chào cô, tôi đi cùng có tiện không?” Giang Thành nhìn Kiều Hồng bằng ánh mắt lạnh lùng.
Kiều Hồng thấy ánh mắt Giang Thành như vậy, cô ta lập tức chột dạ, vốn dĩ cô cũng không đưa Hứa Tình đi ăn tối, đương nhiên sẽ không để Giang Thành đi theo.
“À ừm, tôi đột nhiên nhớ ra mình còn có chuyện phải làm, Hứa Tình, hay là để lần sau chúng ta đi ăn nhé.” Kiều Hồng có chút cứng ngắc nhìn Hứa Tình cười nói.
“Sao thế? Cô không cần để ý đến chồng tôi đâu, đến lúc đó, chúng ta cứ nói chuyện phẫu thuật của chúng ta là được,” Hứa Tình có chút khó hiểu nhìn Kiều Hồng nói.
“Không cần, thật sự không cần, tôi còn có việc,” Kiều Hồng nói xong không muốn đôi co gì thêm, lập tức quay người chạy về phía cửa chính, cũng không để ý đến Hứa Tình nữa.
Hứa Tình thấy vậy, lập tức cũng cảm thấy kỳ lạ, nói: “Cô ấy làm sao vậy?”
Giang Thành lắc đầu cười lạnh một tiếng, nói: “Chuyện này còn cần nói à, chắc chắn là cô ta không muốn làm bóng đèn của hai chúng ta nên đi thôi, anh dẫn em đi thuê phòng, đảm bảo sẽ phục vụ em thật là thoải mái, dịch vụ rồng bự phục vụ, được chứ?”
Giang Thành nói xong thì duỗi tay ôm lấy Hứa Tình..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận