Sau khi nói xong, Giang Thành tiếp tục khám bệnh cho bệnh nhân, căn bản không thèm để ý tới mấy người này.
Cao Minh thấy thái độ của Giang Thành lạnh lùng như vậy thì trong lòng cảm thấy khó chịu vô cùng, lạnh giọng đáp: “Bác sĩ Giang, tốt nhất là cậu đi theo chúng tôi một chuyến, chúng tôi không muốn dùng vũ lực, tránh cậu bị tổn thương.”
Cao Minh vừa nói xong, đám người mặc vest đen lập tức vây quanh Giang Thành, các bệnh nhân đang khám bệnh thấy vậy, sợ hãi trốn ra một bên.
“Mấy người hãy trở về đi, tôi không muốn làm tổn thương tới mấy người đâu.” Giang Thành lạnh lùng nói.
Nghe Giang Thành nói như vậy, Cao Minh lập tức nở nụ cười lạnh, giường như anh ta vừa nghe được chuyện gì đó vô cùng nực cười vậy.
Anh ta là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, đừng nói là một bác sĩ như Giang Thành, cho dù mười mấy tên du côn đồng thời xông tới thì anh ta cũng không thèm để vào mắt.
Hơn nữa đội vệ sĩ ở phía sau anh ta cũng đều là cao thủ ở trong bộ đội, một tên bác sĩ nhỏ nhoi như Giang Thành mà dám mạnh miệng nói không muốn tổn thương tới bọn họ.
Nhưng bọn họ cũng không dám ra tay luôn, tốt nhất thì nên xin phép Lục Vân Phi trước đã, Cao Minh dẫn người rời khỏi bệnh viện, bấm gọi điện thoại cho Lục Vân Phi.
Trong khách sạn Shangri La, Lục Vân Phi đã đánh đuổi Sử Đại Lực và bác sĩ râu dê kia ra ngoài, mời Bạch Vệ Quốc quay trở về.
“Sớm biết vậy thì tôi đã không tin tên lang băm kia rồi, ông ta hại em gái tôi thành như thế kia.” Lục Vân Phi hối hận nói với Bạch Vệ Quốc.
“Cậu Lục, khi Giang thần y rời đi từng nói khả năng cao thể chất của em gái cậu đã biến dị, trở nên rất mẫn cảm, vậy nên chắc chắn sẽ xuất hiện tác dụng phụ.” Bạch Vệ Quốc nhìn Lục Vân Phi, nói.
Lục Vân Phi cũng gật đầu, cảm thấy hối hận tới xanh ruột, sớm biết vậy thì khi nãy anh ta nên giữ Giang Thành lại, không nên coi thường đối phương.
Khi Lục Vân Phi đang nghĩ ngợi thì điện thoại đổ chuông, anh ta vội vàng nghe điện thoại, hỏi: “Cao Minh, sao rồi? Bác sĩ đó trả lời như nào?”
“Cậu Lục, đối phương không chịu đi theo chúng tôi.” Cao Minh trả lời Lục Vân Phi.
“Không chịu đi theo?” Lục Vân Phi nghe xong lập tức cuống lên, tình trạng của em gái đã rất tệ rồi nhưng anh ta vẫn vô cùng sĩ diện, giận dữ hét lên: “Cho dù phải trói cậu ta lại thì cũng phải mang cậu ta về đây cho tôi.”
“Vâng.” Cao Minh lập tức trả lời, sau đó dẫn người đi vào.
“Anh Tiêu, vết thương này của anh là do súng gây ra phải không, hình như vẫn còn đầu đạn ở trong.” Giang Thành nói với người đàn ông cao lớn, da đen ngồi ở đối diện.
“Đúng vậy, khi đó tôi bị thương rất nghiêm trọng, hơn nữa điều kiện chữa bệnh cũng rất có hạn nên vẫn còn một vài đầu đạn chưa lấy ra được, đã nhiều năm rồi vẫn chưa lành lại.
Gần đây tôi không thể chịu được nữa, nghe nói cậu đã chữa được rất nhiều căn bệnh khó chữa vậy nên tôi mới tới thử một lần.” Sắc mặt Tiêu Chấn hiện rõ vẻ đau đớn, đáp.
Giang Thành nghe Tiêu Chấn nói vậy, tò mò hỏi một câu: “Đã là thời đại này rồi mà vẫn có những khu vực có chiến tranh hay sao?”
“Bác sĩ Giang, cậu sống ở sâu trong lãnh thổ tổ quốc đương nhiên không biết tình hình nơi biên giới, có rất nhiều thế lực lăm le đất nước ta.” Tiêu Chấn thở dài nói.
Nếu như không phải vì cơ thể anh ta có vấn đề, chắc chắn anh ta vẫn ở lại vùng biên giới để cống hiến, chỉ tiếc là căn bệnh trên người anh ta càng lúc càng nghiêm trọng.
“Được rồi, anh Tiêu không cần phải lo lắng, chỉ cần tôi tiến hành châm cứu vài lần là chắc chắn anh sẽ khôi phục lại như lúc ban đầu.” Giang Thành tươi cười nói với Tiêu Chấn.
“Thật hả?”
Tiêu Chấn nghe Giang Thành trả lời như vậy thì vô cùng kích động, dù sao đã nhiều năm như vậy anh ta cũng không tìm ra biện pháp nào chữa khỏi vết thương này, khi gặp trái gió trở trời, toàn thân anh ta cảm thấy đau nhức.
“Đương nhiên là thật, Giang Thành này chưa bao giờ nói dối.” Giang Thành cầm túi đựng kim châm cứu lên, đi ra sau lưng Tiêu Chấn, nói: “Anh Tiêu hãy cởi áo ra đi.”
Tiêu Chấn đáp lời, sau đó cởi áo ra, để lộ phần lưng chằng chịt sẹo.
“Anh Tiêu, mấy nhát châm này sẽ khá đau đó, anh cố gắng chịu đựng nhé.” Giang Thành vừa lấy kim châm cứu ra hơ trên lửa đèn cồn vừa nói.
“Không có gì đâu, tôi chịu đựng được.” Tiêu Chấn trầm giọng đáp.
Giang Thành đáp một tiếng, sau đó đưa tay ấn xuống mấy ***** ** ở trên lưng Tiêu Chấn, nhân lúc kim châm cứu vẫn còn nóng, đâm vào mấy huyệt quan trọng của anh ta, đồng thời rót linh lực trong cơ thể vào trong kim châm cứu.
Tiêu Chấn cảm thấy mỗi lần Giang Thành châm cứu cho mình, phần lưng của anh ta nóng rực, sau mười mấy lần, toàn bộ phần lưng anh ta như đang sôi sùng sục.
Sau khi đâm mười hai cây kim châm cứu lên, hai bàn tay Giang Thành đặt lên vị trí vết đạn ở sau lưng.
Phụt phụt!
Theo từng tiếng động phát ra, mấy đầu đạn từ phía sau lưng Tiêu Chấn bắn ra ngoài, nếu là người bình thường bị đau đớn thấu xương như vậy thì chắc chắn đã ngất xỉu rồi, nhưng Tiêu Chấn chỉ kêu nhỏ một tiếng mà thôi.
Sau khi băng bó vết thương cho Tiêu Chấn xong, Giang Thành đặt tất cả các đầu đạn bị anh dùng linh lực ép ra vào trong chiếc hộp sắt, nói: “Đã lấy toàn bộ đầu đạn ra rồi.”
“Giờ… giờ tôi khỏi hẳn rồi sao?”
Tiêu Chấn đứng dậy, cảm thấy thân thể thoải mái vô cùng, cảm giác đau nhức ở sau lưng đã hoàn toàn biến mất.
“Đúng vậy, trải qua thời gian dài, số đầu đạn này đã dẫn tới huyết mạch tắc nghẽn, vậy nên chỉ cần lấy ra là xong thôi.” Giang Thành thản nhiên nói.
“Cảm ơn Giang thần y, quả nhiên không hổ danh tiếng thần y.” Tiêu Chấn kích động như điên.
“Hai ngày tới anh Tiêu hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, uống thêm một vài thang thuốc là sẽ bình phục.” Giang Thành tươi cười nói với Tiêu Chấn, anh ta là người làm vẻ vang cho Hoa Hạ, vì vậy Giang Thành rất tôn trọng đối phương.
Khi Tiêu Chấn đang nói lời cảm ơn Giang Thành thì Cao Minh vừa gọi điện thoại xong lại dẫn người xông vào.
“Bác sĩ Giang, cậu chủ của chúng tôi nói cho dù hôm nay phải trói cậu lại thì cũng phải đưa cậu về.” Cao Minh lạnh lùng nhìn Giang Thành, nói.
“Vậy mấy người định ra tay à?” Giang Thành lạnh lùng nhìn Cao Minh, biết hôm nay không đánh đám người này một trận thì không được rồi.
“Chờ đã, Giang thần y, đối phó với đám du côn cắc ké này cần gì cậu ra tay chứ.” Tiêu Chấn đứng ra ngăn cản trước mặt Giang Thành, lạnh lùng nói.
“Anh Tiêu, miệng vết thương của anh vừa mới băng bó, không nên vận động mạnh.” Giang Thành vội vàng nói.
“Ha ha, đối phó với mấy tên nhãi nhép này thì cần gì phải vận động mạnh.” Tiêu Chấn lắc cổ một cái, anh chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như lúc này, mấy tên nhãi nhép này tới đúng lúc lắm, có thể để anh luyện tay một lần.
“Mày muốn chết hả!”
Cao Minh hừ lạnh một tiếng, đạp mạnh xuống mặt đất, thân thể bắn thẳng về phía Tiêu Chấn.
“Tốc độ không tệ đâu!”
Tiêu Chấn thấy vậy gật đầu khen ngợi, Cao Minh đá một cú hiểm hóc nhắm thẳng vào ngực Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn dựng thẳng tay lên, đỡ lấy một chiêu này, sau đó xoay tay, đấm thẳng về phía ngực Cao Minh.
Cao Minh thấy cú đấm của đối phương mạnh như vậy đương nhiên không dám khinh thường, vội vàng đan chéo hai tay trước ngực định ngăn cản, kết quả là bị cú đấm của Tiêu Chấn đánh lui về sau hai ba bước, hai cánh tay chết lặng.
“Đáng tiếc lực lượng vẫn còn hơi kém.” Tiêu Chấn lạnh giọng nói với Cao Minh.
Cao Minh thấy Tiêu Chấn lợi hại như vậy, lập tức ra lệnh cho ba người còn lại cùng nhau xông tới.
Tiêu Chấn một mình đấu với bốn người vẫn rất nhẹ nhàng, anh né trái dịch phải, tay đấm chân đá, một lúc sau đã đánh bốn người ngã lăn ra đất.
“Cút ra ngoài, còn dám tới đây nữa thì tôi sẽ đánh gãy chân mấy người.” Tiêu Chấn lạnh lùng nhìn bốn người, quát.
Cao Minh thấy mình không phải là đối thủ, vội vàng dẫn đàn em chạy ra ngoài.
“Cậu Lục, chúng tôi… chúng tôi không thể đưa tên bác sĩ đó đi.” Cao Minh nén cơn đau, nói.
“Lý do?” Lục Vân Phi vội vàng quát: “Chẳng phải tôi đã bảo nếu cậu ta không chịu phối hợp thì trói cậu ta lại, đưa về hay sao?”
Bạch Vệ Quốc nghe xong không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ, thở dài một tiếng.
Tính cách của Lục Vân Phi là vậy đó, khi trước thì đuổi Giang Thành đi, Giang Thành mất hứng thì lại định trói về, làm vậy khác nào đổ thêm dầu vào lửa cơ chứ?
“Chúng… chúng tôi không phải là đối thủ của cậu ta, bị đánh ra khỏi bệnh viện.” Khó khăn lắm Cao Minh mới nói được những lời này, anh ta cũng cảm thấy lúng túng khi phải nói ra những lời mất mặt như vậy.
“Hả?”
Lục Vân Phi giật bắn người, hỏi lại giống như anh ta không hề nghe rõ vậy: “Mấy người bị ném ra khỏi bệnh viện rồi hả?”
“Vâng.” Cao Minh trả lời.
“Có phải mấy người sợ tổn thương tới đối phương cho nên đã nương tay hay không?” Lục Vân Phi hỏi lại.
“Bên người tên bác sĩ đó có cao thủ bảo vệ, chúng tôi đã dùng hết sức nhưng chỉ chưa đầy một phút đã bị ném ra bên ngoài.” Trong giọng nói của Cao Minh lộ rõ vẻ lúng túng, anh ta là bộ đội đặc chủng xuất ngũ nhưng bị đối phương ném ra ngoài, sau này anh ta còn mặt mũi nào nói mình từng làm bộ đội đặc chủng cơ chứ.
Lục Vân Phi giật mình, anh ta hiểu rất rõ thủ đoạn của Cao Minh, cho dù gặp phải mười tên du côn cũng có thể tùy tiện giải quyết được chứ đừng nói đến việc anh ta còn dẫn mấy tên cao thủ đi cùng, vậy mà bọn họ vẫn không thể bắt được Giang Thành.
“Tôi biết rồi, mấy người trở về đi.” Lục Vân Phi lạnh lùng nói vào trong điện thoại, sau đó cúp điện thoại luôn.
“Lẽ nào lại như vậy, mình đã phái người tới mới mà tên họ Giang này dám không đến hả?” Lục Vân Phi tức giận đập bàn.
“Cậu Lục, nếu vậy thì chi bằng để tôi mời cậu ấy quay lại.” Thấy Lục Vân Phi nổi giận, Bạch Vệ Quốc vội vàng nói.
“Được, hy vọng ông có thể mời cậu ta mau chóng tới đây, bệnh của em gái tôi không thể chậm trễ thêm nữa.” Lục Vân Phi vội vàng đáp.
Bạch Vệ Quốc nhận lời, sau đó rời khỏi khách sạn, định đi tới chỗ Giang Thành.
Cho dù ông ta hiểu thái độ của Lục Vân Phi quá mức ngạo mạn, thế nhưng ông ta cũng không tiện nói thẳng ra, nhỡ đâu đắc tội với Lục Vân Phi thì hạng mục đầu tư này sẽ thất bại, giờ ông ta chỉ còn cách cố gắng giúp đỡ Lục Vân Phi, mời Giang Thành quay về mà thôi.
“Anh Tiêu giỏi quá.” Giang Thành nói với Tiêu Chấn.
“May mà gặp được một bác sĩ giỏi như Giang thần y, nếu không dù tôi có khỏe mạnh hơn đi chăng nữa thì cũng không thể làm được gì.” Tiêu Chấn cười thoải mái, nói.
“Hôm nay tôi còn có việc, phải đi trước, sau này nếu như Giang thần y cần gì thì cứ liên hệ với tôi.” Tiêu Chấn nói cho Giang Thành cách liên hệ với mình, sau đó mới rời khỏi bệnh viện.
Khi Giang Thành đang sắp xếp danh sách công việc, Bạch Vệ Quốc đột ngột đi vào, cười nói: “Giang thần y đang làm việc đó à?”
“Chào giám đốc Bạch.” Giang Thành tươi cười chào hỏi.
“Chuyện này…”
“Giám đốc Bạch, nếu như ông có bệnh cần tìm tới tôi thì tôi sẽ xử lý giúp ông, nhưng nếu như vì chuyện của Lục Vân Phi thì ông hãy về đi.” Giang Thành cắt ngang lời Bạch Vệ Quốc..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...