Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


Hỏa Linh Lung nghiêng người ngồi lên trên đùi Giang Thành, cánh tay ngọc trắng như tuyết ôm cổ Giang Thành, đôi mắt lờ đờ, mông lung nhìn anh.
"Cậu thấy chị có đẹp không?" Hỏa Linh Lung nở một nụ cười quyến rũ, hỏi.
"Rất đẹp." Giang Thành hưởng thụ cảm giác mềm mại trong ngực, hai bàn tay không biết nên đặt ở đâu, nếu như đặt lên lưng Hỏa Linh Lung thì quá mập mờ, nếu như đặt lên mông cô thì quá lưu manh, còn chuyện đặt trước ngực thì anh không dám nghĩ tới nữa.
Nghĩ tới nghĩ lui, Giang Thành đành phải buông thõng cánh tay xuống.
"Chị Linh Lung, chị uống nhiều quá rồi, để tôi đưa chị về." Giang Thành khó khăn lắm mới nói được một câu.
"Sao hả? Xem ra cậu không có mấy hứng thú với tôi thì phải?" Hỏa Linh Lung tựa cười mà không phải cười, nhìn chằm chằm vào Giang Thành, giọng nói dịu dàng của cô có thể hòa tan xương cốt bất kỳ ai.
Hiện giờ không chỉ là thân thể cô đang thân mật với Giang Thành, mùi thơm trên cơ thể cô không ngừng chui vào trong lỗ mũi anh.
"Đương nhiên là có chứ, nhưng tôi đã có vợ rồi." Giang Thành yếu ớt nói nhỏ một câu.
Hỏa Linh Lung nghe Giang Thành nói như vậy, không nhịn được bật cười khanh khách.
"Thật hả? Có vợ rồi sao? Thế nhưng sao cậu lại nói yếu ớt như vậy chứ, có phải là trong đầu cậu cũng đã suy nghĩ đến việc làm gì đó với chị không hả?" Hỏa Linh Lung cười híp mắt, hỏi.
Giang Thành cảm thấy xấu hổ vô cùng, đúng như vậy, khi đối mặt với một người đẹp tuyệt trần như Hỏa Linh Lung, có ai mà không suy nghĩ lung tung cho được, chắc chắn cũng bị kích thích mà suy nghĩ tới những chuyện đó, việc này không hề liên quan tới phẩm hạnh gì cả, đơn giản đó là bản năng của đàn ông mà thôi.
"Em trai ngoan, cậu không lên tiếng có phải là đã thừa nhận hay không? Cậu đang chờ chị chủ động hả?" Hỏa Linh Lung nói xong, đứng dậy, ngồi ở trên đùi, đối mặt với Giang Thành.
Điều đó khiến tư thế giữa hai người càng mập mờ hơn nữa, giống như một cặp nam nữ đang làm chuyện đó bằng tư thế này vậy.

Bộ ngực căng tròn của Hỏa Linh Lung nằm ngang mặt Giang Thành, nhờ vậy mà Giang Thành càng bị kích thích hơn.

"Chị Linh Lung, chị uống nhiều quá rồi đó, để tôi đưa chị về nhà." Đôi mắt Giang Thành không có chỗ nào trốn tránh, đành phải ngắm nhìn bộ ngực căng tròn sau lớp quần áo kia.
"Ai bảo chị uống nhiều rồi chứ? Chị chưa có say đâu."
Hỏa Linh Lung hất tóc ra sau, nghiêm túc nói.
"Ai say mà chẳng nhận mình không say." Giang Thành nhìn bộ ngực cao vút, làn da trắng như tuyết ở trước mặt mình, khó khăn lắm anh mới nuốt được nước bọt.
"Thật hả? Vậy chị sẽ chứng minh cho cậu thấy là chị đây chưa say." Hỏa Linh Lung nói xong, cầm chén rượu Giang Thành uống trước đó lên, ngửa cổ uống cạn.
Bởi vì cô uống khá vội vàng cho nên có khá nhiều rượu chảy ra ngoài từ khóe miệng cô, men theo cái cổ trắng như tuyết, chảy xuống bộ ngực căng tròn, làm ướt cả áo.
"Sao hả? Chị vẫn uống tiếp được, vẫn chưa say đâu nhỉ?" Hỏa Linh Lung nhìn Giang Thành, hỏi.
"Chị ướt hết người rồi kìa." Giang Thành rút hai tờ khăn giấy ra, đưa cho Hỏa Linh Lung.
Hỏa Linh Lung cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó nói: "Cậu lau cho chị đi."
Nói xong, Hỏa Linh Lung cố tình ưỡn bộ ngực căng tròn của mình lên.
Giang Thành vô cùng do dự, hành động mập mờ này chỉ nghĩ thôi là đã cảm thấy kích thích rồi, hơn nữa chuyện này không thể trách anh được, đều do chị Linh Lung tự yêu cầu, không thể coi là anh lợi dụng cô ấy được.
Giang Thành suy nghĩ một lúc, hạ quyết tâm, chuẩn bị giúp đỡ Hỏa Linh Lung lau sạch rượu.
Nhưng Giang Thành vừa cầm khăn lên, đưa tới thì Hỏa Linh Lung đã cướp lấy chiếc khăn, sau đó rời khỏi cơ thể Giang Thành, quay trở về chỗ ngồi của mình.
"Được rồi, không thèm cậu nữa, cậu không dám làm gì cả." Hỏa Linh Lung vừa nói vừa cầm chiếc khăn lau loạn lên cổ, lên ngực mình.
"Tôi..."
Giang Thành cảm thấy xấu hổ, khi đó khó khăn lắm anh mới đưa ra quyết định, nhưng còn chưa kịp ra tay thì Hỏa Linh Lung lại không làm nữa, vậy chẳng phải là anh đã lãng phí một cơ hội tiếp xúc với người đẹp rồi hay sao?

Thế nhưng dù hiện giờ Giang Thành có cảm thấy hối hận thì cũng không có biện pháp nào cả, có một vài cơ hội nếu như bỏ lỡ thì sẽ đánh mất luôn.
"Nếu như chị rời khỏi đây thì quán bar sẽ như nào?" Giang Thành hỏi Hỏa Linh Lung.
"Đành phải tạm thời đóng cửa một thời gian, dù sao đó cũng không phải nghề chính của tôi." Hỏa Linh Lung nói: "Chờ sau khi tôi và Tiểu Hạ tới Giang Nam thì chúng tôi sẽ tính toán lại."
"Tiểu Hạ?" Giang Thành hỏi.
"Hạ Nhất Tinh đó, chính là cô gái tạo hình cho tôi và cậu đó." Hỏa Linh Lung nói.
Giang Thành lập tức nhớ ra, lần đó Hạ Nhất Tinh định thăm dò anh, kết quả là thiếu chút nữa đã bị Giang Thành lột sạch.

Lần đó Giang Thành nhận thấy cô ta có vấn đề, không ngờ lần này cô ta sẽ rời khỏi đây cùng Hỏa Linh Lung.
"Chị thấy Hạ Nhất Tinh có đáng tin hay không?" Giang Thành cảm thấy khá lo lắng, hỏi.
"Yên tâm đi, chúng tôi quen nhau từ thời học đại học, chắc chắn đáng tin." Hỏa Linh Lung nghiêm túc nói.
Rõ ràng Hỏa Linh Lung đã hơi say rồi, hiện giờ nói năng cũng không còn rõ ràng nữa, cô nhìn Giang Thành, nói: "Thật ra tôi cũng có một câu hỏi lớn về thân thể của cậu."
Khi Hỏa Linh Lung nói ra câu này, trái tim Giang Thành giật thót, chẳng lẽ Hỏa Linh Lung phát hiện ra bí mật mình sống lại hay sao?
"Câu hỏi gì vậy?" Giang Thành hỏi dò.
Bắt đầu từ ngày tôi học đại học, số lượng đàn ông theo đuổi tôi có thể xếp dài tới tận Paris, hơn nữa mỗi một gã đàn ông uống rượu với tôi đều muốn chuốc say tôi, muốn dụ dỗ đưa tôi lên giường, thế nhưng không ai trong số họ thành công cả." Hỏa Linh Lung dùng móng tay tô đỏ đảo quanh thân chén, nói.

Đúng vậy, vì những chuyện đã trải qua trong quá khứ nên cô luôn luôn cảm thấy thiếu an toàn, muốn tìm một người đàn ông thật lòng đối xử tốt với mình, thế nhưng không có bất kỳ người đàn ông nào như vậy, mọi gã đàn ông xuất hiện bên cạnh cô đều chỉ thèm khát sắc đẹp của cô mà thôi.
Khi nhìn thấy cô, đầu tiên đám đàn ông kia sẽ nhìn nực, sau đó sẽ ngắm chân, trong ánh mắt họ ngoài dục vọng nguyên thủy ra thì không còn điều gì khác, vì vậy nên cô cảm thấy thất vọng với đàn ông.
"Chỉ có cậu thôi, tôi cho cậu những cơ hội tốt như vậy, cậu hoàn toàn có thể chiếm được cơ thể tôi nhưng cậu không hề nghĩ tới chuyện đó, liệu có phải là cậu có khiếm khuyết gì không hả?" Hỏa Linh Lung vừa nói vừa đưa mắt nhìn xuống nửa người dưới của Giang Thành.
Giang Thành nghe Hỏa Linh Lung nói vậy thì mặt xạm lại, vốn anh còn lo lắng Hỏa Linh Lung phát hiện ra bí mật mình sống lại, nhưng không ngờ rằng cô ta lại nghi ngờ thân thể mình có khiếm khuyết.
"Ai bảo thân thể tôi bị khiếm khuyết chứ?" Giang Thành lập tức tỏ thái độ bất mãn.
"Không khiếm khuyết sao cậu lại không hề có phản ứng gì hả?" Hỏa Linh Lung nở nụ cười quyến rũ.
"Được, chị dám nói thân thể tôi có khiếm khuyết hả? Vậy để tôi chứng minh cho chị xem thân thể tôi có khiếm khuyết hay không nhé." Giang Thành nói xong, đứng dậy.
"Được, cậu chứng minh đi!" Hỏa Linh Lung không hề lùi bước, dù sao đây là phòng riêng, không sợ bị ai nhìn thấy cả.
Giang Thành tiến tới, bế Hỏa Linh Lung lên, đặt sấp xuống ghế, khi Hỏa Linh Lung chuẩn bị đón nhận hành động thô bạo của Giang Thành thì cô đột ngột cảm thấy hai mông đau rát.
Chát!
"Còn dám nói thân thể tôi có khiếm khuyết nữa hay không?"
Chát!
Giang Thành vừa nói vừa đét vào mông Hỏa Linh Lung, dưới hai cái đét đó, Hỏa Linh Lung đau đớn kêu lên hai tiếng.
Sau khi đánh xong, Giang Thành quay trở về chỗ mình, Hỏa Linh Lung thì đưa tay ra xoa mông.

Cậu em chết bầm, cô còn tưởng cậu ta chứng minh như thế nào, hóa ra là đét mông cô mà thôi.
"Tôi tưởng cậu sẽ chứng minh như nào nữa chứ, xí." Đôi mắt quyến rũ của Hỏa Linh Lung trừng Giang Thành một cái, sau đó cẩn thận quay về chỗ mình ngồi.
"Sớm muộn sẽ có ngày tôi để chị biết được sự lợi hại của tôi." Giang Thành cũng không nhượng bộ, đàn ông ghét nhất là bị nghi ngờ năng lực ở phương diện đó, vậy nên Giang Thành mới muốn dạy cho Hỏa Linh Lung một bài học.

Hỏa Linh Lung bị đánh hai cái cũng tỉnh táo hơn một ít, không định trêu chọc Giang Thành thêm nữa.

Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa từ từ uống rượu, cả hai không hề cảm nhận được thời gian trôi qua, chẳng mấy chốc đã đến đêm.
"Chị Linh Lung, để tôi đưa chị về." Giang Thành cảm thấy đã không còn sớm nữa, nói với Hỏa Linh Lung.
Hiện giờ Hỏa Linh Lung đã uống rất nhiều rượu, gục xuống bàn, không biết đang nói chuyện gì.
Giang Thành thấy vậy lập tức gọi nhân viên phục vụ vào để thanh toán, sau đó lái xe đưa Hỏa Linh Lung về nhà.
Hỏa Linh Lung đã uống tới say mèm rồi, Giang Thành bế cô mà cô không hề phản ứng lại, chẳng trách đàn ông đều thích chuốc say phụ nữ, chỉ cần người phụ nữ say thì đàn ông muốn làm gì cũng được.
Giang Thành lấy chìa khóa của Hỏa Linh Lung ra, bế cô vào trong nhà, đặt cô lên trên giường ngủ.
Khi ngắm nhìn thân thể nóng bỏng, những đường cong hoàn mỹ đang nằm trên giường của cô, Giang Thành biết rõ mình đã động lòng.
Nhưng Giang Thành vẫn đè nén suy nghĩ đó lại, định rời khỏi đây.

Nhưng đúng lúc này anh đột nhiên nghe thấy tiếng nôn mửa, quay đầu nhìn lại thì thấy Hỏa Linh Lung đang ghé ra thành giường, nôn ọe.
Có không ít dịch nôn dính vào phần áo trước ngực cô.
Giang Thành thấy vậy vội vàng đi tới đỡ Hỏa Linh Lung dậy, cô ấy dính mấy thứ bẩn thỉu này thì sao ngủ ngon được, anh đành phải cởi bỏ hết quần áo trên người cô.
Thế nhưng Giang Thành cảm thấy mình cởi hết đồ của cô cũng không được tiện, chỉ là không còn ai ở chỗ này cả.
Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng Giang Thành hạ quyết tâm, đưa tay về phía bộ ngực căng tròn của Hỏa Linh Lung, chuẩn bị cởi quần áo ra giúp cô.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui