“Cậu Khương, cậu nói không sai, đúng là trung y rất sâu rộng, cần nhiều thời gian để học hỏi và tích luỹ, mới đầu tôi cũng không tin một người trẻ tuổi có thể có y thuật tốt như thế, rất nhiều người nói y thuật của cậu ấy vô cùng cao siêu, nghe nói đến cả Thước đại sư cũng tự nhận mình không bằng,” Đồng Lỗi cười nhạt nói.
Trước kia Giang Thành từng cứu mẹ của Đồng Lỗi, sau đó Đồng Lỗi cũng từng đi điều tra về Giang Thành, cậu hoàn thành rất nhiều ca phẫu thuật tưởng như không thể thực hiện được, thậm chí đến cả Thước đại sư cũng khen ngợi không dứt.
“Xuỳ, chỉ là tự lăng xê để loè thiên hạ thôi, ông nhìn những bác sĩ trung y nổi tiếng đi, có ai còn trẻ không,” Bản thân Khương Sơn cũng nghiên cứu trung y, chẳng qua gã không có thiên phú nên đành bỏ gánh giữa đường.
Hiện tại nghe thấy người khác khen ngợi một thanh niên giỏi về trung y, đương nhiên gã sẽ không vui.
“Sơn Nhi, núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, những gì con không làm được không có nghĩa là người khác cũng không làm được, con không được kiêu ngạo, phải biết khiêm tốn học hỏi người khác,” Khương Vũ giảng giải cho cháu nội của mình.
“Ông nội, con biết rồi,” Tuy ngoài miệng Khương Sơn nói thế, nhưng gã còn lâu mới tin gì mà người trẻ tuổi cũng học giỏi được trung y.
“Ông Khương, dù sao Thước đại sư cũng sắp tới rồi, cứ để Thước đại sư khám cho ông trước, nếu vẫn không được thì tìm cậu thanh niên kia sau,” Đồng Lỗi cũng nói.
Khương Vũ ho khan hai tiếng, cũng gật đầu, nói: “Nếu thực sự có người trẻ tuổi giỏi như thế, tôi cũng rất muốn gặp thử một lần.
”
Hứa Tình và Giang Thành đi tới bệnh viện.
“Bác sĩ Hứa, Viện trưởng Thẩm gọi cô đến phòng của cô ấy,” Lâm Duẫn Nhi tới văn phòng của Hứa Tình thông báo.
“Được, tôi biết rồi,” Hứa Tình trả lời, sau đó dừng công việc trong tay lại, đi tới văn phòng viện trưởng của Thẩm Băng.
“Viện trưởng Thẩm, cô tìm tôi,” Hứa Tình gõ cửa bước vào văn phòng.
“Hứa Tình à, là thế này, bác sĩ mà bệnh viện chúng ta cử qua thành phố bên kia công tác tạm thời không đi được, nên tôi muốn cử cô đến đó, cô đi được chứ?” Thẩm Băng cười, nói với Hứa Tình.
“Tôi đi được, bao giờ đi?”
“Tối nay.
”
“Tối nay?” Hứa Tình có hơi kinh ngạc hỏi.
“Phải, bởi vì buổi hội thảo đánh giá sẽ diễn ra vào ngày mai.
Buổi hội thảo này sẽ ảnh hưởng đến thứ hạng của bệnh viện chúng ta, vì vậy tôi khá lo lắng", Thẩm Băng nói.
Hứa Tình hơi do dự, cuối cùng cô gật đầu, nói: “Được rồi, để tôi đi cho.
”
“Cảm ơn, vất vả cho cô rồi, Tiểu Linh sẽ đi cùng cô,” Thẩm Băng cười nói.
“Tôi biết rồi,” Hứa Tình gật đầu, sau đó rời khỏi văn phòng viện trưởng của Thẩm Băng.
Thẩm Băng nhìn thấy Hứa Tình rời đi, lập tức cầm di động lên gọi điện.
“Mọi việc đã giải quyết xong rồi,” Thẩm Băng nói lạnh lùng nói với người ở bên kia di động.
“Được, viện trưởng Thẩm vất vả rồi,” Giọng nói đắc ý của Hứa Chí Quốc từ trong điện thoại truyền ra.
“Về sau đừng tìm tôi làm những chuyện như thế này nữa, tôi còn có việc của mình.
” Thẩm Băng rất bất mãn nói.
“Viện trưởng Thẩm, cô xem cô nói gì này, chỉ cần chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, tôi sẽ không tiết lộ bí mật của cô ra bên ngoài.
” Hứa Chí Quốc cười ha hả nói.
“Giáo sư Hứa? Ông đang uy hiếp tôi?” Giọng điệu của Thẩm Băng lập tức trở nên lạnh lùng, cô trầm giọng nói.
“Tôi cũng không dám, hậu thuẫn của viện trưởng Thẩm lớn như thế, tôi chỉ đang bày tỏ lòng biết ơn với cô thôi, lần này cảm ơn viện trưởng Thẩm,” Hứa Chí Quốc bên kia nói xong lập tức cúp máy.
Sau khi Thẩm Băng đặt di động xuống, trong mắt cô loé lên một tia lạnh lẽo, nhưng rồi lập tức biến mất, dù sao chuyện của cô cũng sắp làm xong rồi.
Rất nhanh đã tới thời gian tan tầm, Giang Thành đón Hứa Tình chuẩn bị cùng nhau về nhà.
“Anh về nhà trước đi, buổi tối em còn phải qua thành phố bên cạnh công tác,” Hứa Tình nhìn Giang Thành nói.
“Sao đột ngột thế?” Giang Thành có chút kinh ngạc hỏi.
“Ừ, thấy bảo là bác sĩ được cử đi ban đầu có chuyện đột xuất không đi được,” Hứa Tình cũng bất đắc dĩ nói.
Giang Thành cảm thấy hơi kỳ lạ, trước kia chưa từng xảy ra vấn đề như thế, nhưng anh cũng không tiện nói gì, dù sao đây cũng là quyết định của viện trưởng.
“Anh đi cùng em nhé,” Giang Thành lập tức nói.
“Không cần đâu, còn có cả Tiểu Linh đi cùng em nữa, anh ở nhà chăm sóc cho bố mẹ đi,” Hứa Tình nghĩ còn có Tiểu Linh đi cùng, nếu dẫn theo Giang Thành đi chắc chắn không tiện.
“Vậy cũng được,” Tuy giữa Giang Thành và Hứa Tình chưa phát sinh quan hệ nhưng bọn họ đã thân mật đến độ nằm chung chăn chung gối rồi, đương nhiên anh sẽ không muốn tách ra như thế.
“Thế hôn anh một cái đi,” Vừa nói xong, hai tay Giang Thành đã ôm lấy eo Hứa Tình.
Hôm nay Hứa Tình mặc một chiếc váy ngắn ngang đùi màu xanh biển đậm rất tôn dáng khiến cô càng thon gọn và quyến rũ, phô trọn vóc dáng hình chữ S của cô.
Hiện tại hai người vẫn đang ở trong bệnh viện, Giang Thành cảm nhận được xúc cảm mềm mại trên tay, có hơi không kiềm chế được.
“Xấu xa, lá gan anh đúng là càng lúc càng lớn,” Hứa Tình cảm thấy hơi xấu hổ nói.
“Từng này nhằm nhò gì chứ,” Giang Thành nhẹ giọng nói.
Giang Thành vốn là học sinh do Hứa Tình dẫn dắt, lúc đó anh cũng biết Hứa Tình rất đẹp nhưng chỉ có thể kính trọng cô, bây giờ cuối cùng tình cảm của hai người cũng đã phát triển, đương nhiên anh sẽ càng táo bạo hơn.
“Có người tới,” Hứa Tình nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang bèn vội vàng đẩy tay Giang Thành ra.
Hai người vừa mới tách ra thì thấy Lâm Duẫn Nhi chạy tới.
“Bác sĩ Giang, may quá, anh vẫn chưa về,” Lâm Duẫn Nhi thở phào nhẹ nhõm.
“Có chuyện gì sao?”
“Chỗ mẹ tôi lại có một bệnh nhân khó giải quyết, bà ấy không xử lý được,” Lâm Duẫn Nhi sốt ruột nói với Giang Thành.
“Được rồi, để tôi đi xem cho,” Giang Thành lập tức đồng ý đi xem thử.
“Thế em đi tìm Tiểu Linh chuẩn bị, hai người đi đi,” Hứa Tình nói xong thì rời khỏi đây.
Giang Thành cũng đi theo Lâm Duẫn Nhi, chuẩn bị tới phòng khám.
Trong phòng bệnh của Khương Vũ, Khương Sơn và Đồng Lỗi đều ngồi trông trước giường bệnh Khương Vũ.
“Sao Thước đại sư vẫn chưa đến?” Khương Sơn có phần sốt ruột nói.
“Chắc là do máy bay bị trễ giờ,” Đồng Lỗi ở bên cạnh nói.
“Không sao đâu, ông vẫn đang khoẻ mà,” Khương Vũ thoải mái nói: “Hai người đừng căng thẳng như thế, không có việc gì đâu.
”
Khương Vũ vừa nói xong câu đó, bỗng ông lập tức ho khan kịch liệt, thậm chí nôn ra cả máu tươi.
“Nhanh lên, lấy thuốc lại đây,” Đồng Lỗi vội vàng nói với y tá đứng cạnh.
Y tá cũng vội vã lấy thuốc ho đặc trị đã chuẩn bị từ trước, đút cho Khương Vũ uống, nhưng sau khi Khương Vũ uống xong lại không hề có dấu hiệu ổn định lại.
“Sao lại thế này? Lúc trước ông nội của tôi uống xong là tốt lên ngay mà,” Khương Sơn nhìn thấy tình huống này, trong lòng lập tức vô cùng lo lắng và sốt ruột, hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì.
“Phải mau đi tìm Giang Thành tôi đã nhắc lúc nãy,” Đồng Lỗi vội vàng nói.
“Không được, tôi không tin anh ta,” Khương Sơn lạnh lùng nói luôn.
“Thước đại sư đến,” Một y tá đột ngột xông vào, thở hổn hển nói.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...