“Anna, tôi rất thất vọng về cô!” Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó cúp điện thoại.
“Sư phụ! Sư phụ!”
Anna ở bên kia điện thoại lo lắng hét lên, nhưng lại không thể nhận được lời hồi đáp của Lâm Dương nữa.
Anna vô cùng lo lắng, vội vã rời khỏi văn phòng.
“Chủ tịch Anna, cô đi đâu vậy?”
Người trong văn phòng nhìn cô ấy với vẻ khó hiểu.
“Nhanh, lập tức sắp xếp chuyến bay đến Giang Thành Trung Quốc cho tôi!” Anna vội vàng nói.
“Được rồi Chủ tịch Anna, cô muốn đặt chuyến bay lúc nào?” Nữ thư ký vội vàng bước tới hỏi.
“Chính là bây giờ, ngay lúc này, lập tức!” Anna hét lên.
Cao Lam liên tục gọi điện thoại cho Anna nhưng không được, đợi mười phút sau gọi lại, anh ta kinh ngạc phát hiện ra số của mình đã bị Anna chặn.
“Con chó cái này làm sao vậy, bị điên rồi sao? Đến cả điện thoại của bổn công tử cũng không bắt máy? Còn chặn nữa ư? Mẹ kiếp, cô ta không muốn đống thiết bị y tế kia nữa sao?”
Cao Lam âm thầm mắng chửi, dứt khoát gọi cho thư ký.
Cho dù như thế nào, anh ta cũng phải hỏi rõ ràng!
Mặc dù Anna là phó chủ tịch Hiệp hội Y khoa nhưng Cao Lam lại không hề sợ hãi.
Tập đoàn Cao Thị là một tập đoàn xuyên quốc gia, tài lực hùng hậu, mỗi quan hệ rộng rãi, anh ta sẽ không sợ một bác sĩ.
“Anh Cao, chào anh! Xin hỏi anh có chuyện gì không?”
Nữ thư ký nhận điện thoại của Cao Lam gần như ngay lập tức.
“Hỏi thử cô Anna, tại sao cô ấy không trả lời điện thoại của tôi?” Cao Lam tức giận hỏi.
“Chủ tịch Anna đang ở trên máy bay, có thể không tiện trả lời cuộc gọi của anh, anh Cao, xin anh đừng tức giận, tôi sẽ lập tức hỏi phó chủ tịch Anna!” Nữ thư ký mỉm cười nói.
“Ò? Cô ấy ngồi máy bay đến Giang Thành ư?” Cao Lam sửng sốt một chút, vội vàng hỏi.
“Đúng vậy, cô Anna đã đặt trước chuyến bay.
Chắc là có thể đến Giang Thành trong tối nay.” Nữ thư ký nói.
Cao Lam cười lạnh một tiêng rôi cúp điện thoại.
Biết được tin Anna đang đến Giang Thành, trong lòng của anh ta cực kỳ đắc ý.
“Tôi còn cho rằng là cái loại thanh cao gì chứ! Tới cuối cùng không phải vì một chút thứ đồ quyên tặng đó của nhà tôi mà khom lưng khuyu gối sao? Ha! Đồ chó cái thấp hèn, nếu như không phải bó tôi cảnh cáo tôi không được động vào cô, nếu không thì cô cũng chỉ có thể ở dưới hông tôi Cao Lam giễu cọt trong lòng, cất điện thoại vào túi rồi đi về phía bệnh phòng.
Khi biết cô Anna đang trên đường đến Giang Thành, Tô Nhan kích động có chút nói năng không đầu không đuôi.
“Tiểu Nhan, lần này may mà có cháu ở đây, nếu không bác gái thực sự không biết phải làm sao mới tốt!” Lưu Mãn San cảm động đến mức gào khóc lên, liên tục cảm ơn.
“Bác gái, bác không cần phải cảm ơn cháu, nêu như muốn cảm on thì phải cảm ơn Cao Lam.
Bác sĩ Anna cũng là nẻ mặt Cao Lam mới chịu đến giúp đỡ.
Nếu như không có anh ấy ra mặt, thì bác sĩ Anna làm sao có thể quan tâm đến một người như cháu chứ? ”Tô Nhan cười nói.
“Tiểu Cao! Bác gái cảm ơn cháu rất nhiều! So với cháu, tên chồng đó của Tiểu Nhan quả thực là một phế vật vô tích sự! Tiểu Cao, bác thấy cháu và Tiểu Nhan rất xứng đôi, đợi đến khi Tiểu Nhan ly hôn, cháu phải nắm bắt cơ: hội thật tốt!” Lưu Mãn San lau đi giọt nước mắt trên khóe mất.
Lưu Mãn San không phải là kẻ ngốc, đương nhiên là nhìn ra được suy nghĩ của người đàn ông này.
Một người đàn ông bình thường sẽ vô duyên vô cớ đi giúp đỡ Tiểu Nhan ư? Hiển nhiên là phải có ý với cô.
So với Lâm Dương vô dụng đó, Lưu Mãn San đương nhiên thích Cao Lam trẻ tuổi nhiều tiền này hơn.
“Bác gái, bác đang nói cái gì vậy? Đừng nói lung tung nữa!” Tô Nhan có chút tức giận nói.
“Tiểu Nhan, bác gái không nói lung tung, có một số người một khi đã bỏ lỡ rồi, thì sẽ không bao giờ gặp lại được nữa.
Cháu phải sáng mắt lên, không thể chọn một tên phé vật vô dụng như trước đây nữa!”
“Bác…” Tô Nhan mặt mày đỏ bừng lên, tức giận nhìn Lưu Mãn San, sau đó dậm chân, xoay người chạy ra khỏi bệnh phòng.
Cao Lam lại liên tục mỉm cười.
Anh ta biết Tô Nhan không thể chạy thoát được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...