Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


Phương Thị Dân thì không nói gì, anh ta thật sự là một luật sư rất giỏi, nhưng dù sao thì luật sư cũng là luật sư, người thế gia như bọn họ, ngược lại không sợ, ông anh ta Phương Hoành trước kia ở Yến Kinh hô mưa gọi gió, nhưng hiện tại đã nghỉ hưu, cũng không cần quá coi trọng.

Nhưng Thiếu Nông và Công Dư Tân thì khác.

Ba bọn hạ Thiếu Thu và Công Dư Lỗi, hiện tại vẫn còn tại vị, một người là viện trưởng, một người ngồi trên chức vị quan trọng, không tầm thường.

Con trai của hai người kia sao đột nhiên lại chạy đến Giang thành? Lại còn có cung kính với Lâm Dương như vậy?
Chẳng lẽ nói… Những người này có liên quan tới thần y Lâm?
Mấy người sắc mặt âm u vô cùng.

Nếu nói sau lưng tập đoàn Dương Hoa có lực lượng này nọ trợ giúp, như vậy… Thần y Lâm thật sự sẽ không sợ gia tộc bọn họ đứng về phía nhà họ Tư Mã.

“Thần y Lâm, đây là miếng ngọc tổ truyền của nhà chúng tôi, tôi muốn tới lấy nó để đổi thuốc tăng tuổi thọ, không biết có được hay không?” Thiếu Nông đặt một ít quà tặng ở trên đất, sau đó vội lấy ra một miếng ngọc tới, đưa cho Lâm Dương.


Giá trị quà tặng đại khái mấy ngàn tệ, mà miếng bảo ngọc tổ truyền này, trên thực tế cũng chỉ là một miếng ngọc có niên đại lâu đời thôi.

Lâm Dương chỉ tùy tiện nhìn, lạnh nhạt nói: “Miếng ngọc này bình thường thôi, không có gì đặc biệt.


Thiếu Nông tức khắc ngắn ra.

“Thần y Lâm, tôi… Nhà của chúng tôi cũng không có gì, ba tôi vẫn luôn đang làm việc ở viện, tuy rằng máy năm nay.

tích được chút tiền, cũng không nhiều lắm, trước mắt ông ấy còn đang tiến hành một hạng mục nghiên cứu khoa học, hạng mục này đã hao phí mười lăm năm của ông ấy, nhưng thân mình ông ấy năm sau không bằng năm trước, ông ấy hy vọng bản thân có thể sóng để hoàn thành xong hạng mục nghiên cứu kia, cho nên tôi muốn xin một viên thuốc tăng tuổi thọ cho ba tôi, để ông ấy yên tâm làm hạng mục, thần y Lâm, tôi nghe nói bên trong thuốc trung y có hoa Hắc Chi quý vô cùng, anh là trung y, nhất định cần hoa Hắc Chi, đây là hoa Hắc Chỉ tôi đi một vòng đến Thái Sơn xin về cho anh, hy vọng… Hy vọng anh có thể cho phép tôi lấy nó đến để đổi viên thuốc tăng tuổi thọ…” Công Dư Tân cũng không khỏi cẩn thận nói, trong mắt toàn là chờ mong.

Nhưng mà… Lâm Dương lại lắc đầu lần nữa.

“Thứ hoa Hắc Chi này trên thực tế tôi có rất nhiều, Kỳ Dược Phòng đã quyết định nhập vào học viện Huyền Y phái của chúng tôi, hoa Hắc Chi của Kỳ Dược Phòng không có một ngàn, cũng có tám trăm, hoa Hắc Chỉ này của anh còn không phải là thượng phẩm, tôi cũng không hiếm lạ gì.


“Chuyện này…” Công Dư Tân cũng ngơ ngắn.

Phương Thị Dân vốn còn muốn lấy ra đồ mình mang tới, nhưng nhìn thấy hai người trước đều đụng phải vách tường, cũng do dự.

“Thiếu Nông, Công Dư Tân, Phương Thị Dân, các người vẫn đừng cầu cậu ta, đám già chúng tôi có ý từ Yến Kinh đếnđây, mở miệng là mấy tỷ bảo cậu ta bán một viên thuốc tăng tuổi thọ cho chúng tôi, cậu ta cũng không chịu, mấy người lấy ra chút đồ rác rưởi này, cậu ta sao đưa thuốc tăng tuổi thọ cho mấy người chứ? Mấy người vẫn nên hết hy vọng đi!” Viên Khởi cười nói.

“Đúng vậy, máy thứ đồ rác rưởi của máy người vẫn nên thu lại đi, đừng khiến cho người ta chê cười.


” Dì Liêu cũng mở miệng.

Ba người vừa nghe, tức khắc nản lòng thoái chí.

Nhưng Lâm Dương lại lên tiêng: “Tôi nói bọn họ đồ vật rất bình thường, nhưng tôi cũng không nói tôi sẽ không cho bọn họ thuốc tăng tuổi thọ!”
“Cái gì?”
Đám người Khâu Qua, Viên Khởi kinh ngạc không thôi.

*Đồ thì các người tự giữ, Lâm Dương tôi chướng mắt, nhưng tôi đồng ý cho mấy người một viên thuốc tăng tuổi thọ! Hơn nữa là tặng vô điều kiện.

” Lâm Dương nói.

Ba người kinh hỉ, kích động vô cùng, vội vàng khom lưng với Lâm Dương.

“Thần y Lâm, cảm ơn anh!”
“Ân tình của anh, nhà của chúng tôi đời này đều sẽ không quên!”
Mấy người trẻ tuổi lệ nóng quanh tròng.


*Thần y Lâm, cậu làm gì vậy? Tình nguyện tặng không cho bọn họ cũng không chịu bán cho chúng tôi, cố ý chọc giận chúng tôi sao?” Mặt Khâu Qua đỏ lên, kích động nói.

“Tôi không rảnh chọc giận máy người.


Lâm Dương lắc đầu: “Tôi sở dĩ tặng cho Thiến Nông, là bởi vì ba anh ta Thiếu Thu thanh chính liêm khiết, làm người chính trực, là người nhân nghĩa ai ai cũng biết, tâm hướng tới người dân, được người ta kính yêu, người này, tôi đồng ý cho ông ấy thuốc tăng mười năm tuổi thọ.

Mà giờ ba của Công Dư Tân, Công Dư Lỗi, nghiên cứu khoa học vì quốc gia cho ra không ít công hiến, dốc hết tâm huyết cho sự nghiệp khoa học, người này, ta cũng đồng ý tặng không thuốc, ông ấy có thể sử dụng thuốc tăng tuổi thọ của tôi, đó là vinh hạnh của tôi, còn Phương Thị Dân, anh ta và Dương Hoa của tôi vốn dĩ là quan hệ lợi ích, tôi cho anh ta một viên, thì sao chứ?”
Lời này vừa nói ra, đám người Khâu Qua nháy mắt im lặng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui