Người ở đây nghe xong, toàn bộ lâm vào trầm mặc.
Đúng vậy… Thần y Lâm có thể dừng thuốc nhà họ Đoạn, cũng có thể dừng thuốc của tất cả những nhà có liên quan tới nhà họ Đoạn.
Anh không chỉ là chủ tịch tập đoạn Dương Hoa, anh còn đánh bại cả y vương Hàn, danh chắn giới trung y, uy vọng không phải là thần y tầm thường có thể có được!
Đắc tội với anh, không khác gì đắc tội với một nửa trung y rồi sao?
Mọi người đều do dự, có suy nghĩ khác.
Mà vào lúc này, lại một chiếc xe ngừng ở trước tiệm trà, sau đó một người mặc đồ quân phục màu xanh đội mũ đi tới.
Mọi người vừa thấy, ánh mắt dại ra.
Người nọ đứng trước mặt Lâm Dương, lập tức kính lễ.
“Anh Lâm, chào anh.
”
“Là tiểu Triệu à, đã lâu không gặp, người kia có khỏe không?” Lâm Dương gật đầu.
“Nhờ phúc của anh, rất khỏe, người kia biết anh có thuốc mới, đã lập tức phái tôi tới lấy.
” Tiểu Triệu cười ha hả nói.
“Tôi đã chuẩn bị cho ông ấy xong từ lâu, chờ lát nữa cậu đến Dương Hoa tìm Mã Hải lấy, không chỉ có người kia có, còn có những người ở trên nữa, tôi đều đã chuẩn bị xong rồi.
” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Anh Lâm, anh có tâm quá! Thật không dám giấu giếm, đã nhiều ngày người kia đang chuẩn bị đến Yến Kinh gặp ông lão huấn luyện viên trước kia của ông ấy đó, ông lão huấn luyện viên chinh chiến vài thập niên, cả người đầy sẹo, cơ thể không khỏe như trước, nếu có thể có được một viên thuốc tăng tuổi thọ, vậy với ông ấy mà nói không khác gì thêm mạng sống thứ hai!” Tiểu Triệu kích động nói.
Đối với một người già trải qua không biết bao nhiêu nạn lớn, sống lâu mười năm, đã không khác gì tái sinh rồi.
Lâm Dương gật đầu: “Một khi đã như thế, vậy cho tôi đưa cho lão đại thống lĩnh một món quà lớn, anh mau đi lấy đi.
”
“Được.
” Tiểu Triệu cười nói, nói xong muốn xoay người rời đi.
Nhưng đi chưa được vài bước, anh ta dường như nhớ tới điều gì, mở miệng nói: “Đúng rồi anh Lâm, người kia muốn tôi nói với anh một tiếng, chuyện nhà họ Tư Mã với anh, ông ấy đều đã biết, ông ấy sẽ cảnh cáo nhà họ Tư Mã, anh đừng lo lắng!”
Tâm những người ở đây đột nhiên căng thẳng.
“Chuyện nhà họ Tư Mã và tôi là ân oán cá nhân, ta không muốn đụng gì đến bọn họ, với lại tôi không phải muốn cảnh cáo nhà họ Tư Mã bọn họ, mà là muốn bọn họ cúi đầu.
” Lâm Dương nói.
Tiểu Triệu sửng sốt, nở nụ cười cũng không nói thêm gì, xoay người rời đi.
Đám người Khâu Qua, Viên Khởi lập tức đưa mắt ra hiệu cho người bên cạnh.
Người bên cạnh vội đi theo tiểu Triệu ra ngoài.
Chờ xe tiểu Triệu rời đi, bọn họ mới chạy vào.
“Nhìn thấy biển số xe rồi chứ?” Viên Khởi thấp giọng hỏi.
“Tháy rồi, là biển số xe Yến Kinh…”
“Yến Kinh? Này… Đội ngũ Yến Kinh… Sao lại chạy đến đây?” Hô hấp của Viên Khởi gấp gáp.
“Chẳng lẽ nói… Thần y Lâm này có liên hệ với đội ngũ Yến Kinh?” Dì Liêu nói.
Nhưng không đợi bọn họ nghĩ thêm, liên tiếp chạy tới máy chiếc xe nữa, trên xe đi xuống máy người thanh niên.
Bọn họ bao lớn bao nhỏ, cầm theo quà tặng, chạy tới, vẻ mặt cung kính mà hấp tấp, đi tới trước mặt Lâm Dương, toàn bộ đều cần thận, không dám có chút lỗ mãng nào.
Sự xuất hiện của những người này, lại khiến cho đám người Viên Khởi kinh ngạc nữa.
“Thiếu Nông? Công Dư Tân? Phương… Phương Thị Dân?” Viên Khởi run rẫy nói.
“Gì? Cậu ta là con trai của Thiếu Thu?”
*Ba của Công Dư Tân kia… Sẽ không phải là Công Dư Lỗi chứ?”
“Phương Thị Dân, một trong ba luật sư lớn ở Yên Kinh sao cũng tới?”
Mọi người hoàn toàn kinh ngạc.
Còn đám người Khâu Qua, dì Liêu, sắc mặt tái nhợt vô cùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...