Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


“Tiểu Dư!” Lâm Dương nét mặt kiên quyết, nghiêm nghị quát: “Em đừng nói nữa, em là một cô gái, sao có thể nói những lời này? Em không thể thương tiếc bản thân một chút sao? Việc chung thân đại sự, sao có thể xem như trò đùa được chứ?
Tô Dư thở gấp, khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ mở nhưng không biết nên nói gì.
u Dư, điều quan trọng nhất trong cuộc đời của một người con gái chính là tìm được một người đàn ông phù hợp, sống bên nhau trọn đời.

Đây là một việc rất quan trọng, không thể tùy ý, càng không thể lẫn lộn với bắt kỳ tình cảm nào khác trong đó.

Anh hỏi em, nếu có một kẻ lòng dạ xấu xa lại còn thèm muốn vẻ đẹp của em, anh ta cố tình tiếp cận em, nói những lời ngọt ngào với em, giúp bạn giải quyết mọi vấn đề, có phải em cũng muốn lấy thân báo đáp? Ngay cả nhân phẩm, nội tâm của anh ta, mục đích của anh ta em còn chưa hiểu rõ! Nếu kết hôn như vậy thì cuộc sống của em chẳng phải là bị hủy hoại sao? ” Lâm Dương nghiêm túc nói.
Tô Dư mở miệng nhưng không nói được gì, một lúc lâu sau mới gục đầu, thấp giọng nói: “Nhưng … Em không nghĩ anh rẻ em là loại người như vậy … mà … mà em thực sự không biết làm thế nào để trả ơn anh… “
“Nha đâu ngôốc, chúng ta là người một nhà mà! Anh giúp em là việc nên làm.” Lâm Dương lắc đầu, nhắn mạnh.
Theo như Lâm Dương cảm nhận, chẳng qua là vì anh luôn giúp đỡ Tô Dư khi cô tuyệt vọng nên mới nảy sinh thiện cảm với anh.

Nhưng loại tình cảm này rõ ràng không phải là tình yêu.
Lâm Dương hiểu rõ ràng, nhưng Tô Dư có chút mơ hồ.
“Được rồi Tiểu Dư, em quay về đi.

Tình trạng của bố em không tốt, nên mau chóng chữa trị.

Nếu như kéo dài quá lâu, tình hình sẽ không còn như trước nữa.” Lâm Dương mở miệng nói.
Tô Dư nhẹ gật đầu, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy mát mát.
Cô cũng cảm thấy giờ nói những chuyện như này là quá sớm, đương nhiên là Lâm Dương chắc cũng chưa có chuẩn bị gì…
“Mau về đi.” Lâm Dương thúc giục “Được rồi anh rễ.”
Tô Dư thấp giọng nói, sau đó như chợt nhớ ra chuyện gì đó, cô hỏi: “Anh rể, anh nhắm mắt lại được không?”
“Để làm gì?”
“Anh cứ nhắm mát lại đi.” Tô Dư cầu xin *Ô…thôi được rồi.” Lam Dương nhắm hai mắt lại.
Tuy nhiên, ngay khi vừa nhắm mắt thì môtj mùi hương nhè nhẹ thoảng qua mũi, tiếp theo là một cái chạm nhẹ vào má, rồi nhanh chóng tan biến.
Lâm Dương dường như ý thức được điều gì đó, đột nhiên mở mắt ra.
Nhưng thấy Tô Dư khuôn mặt đỏ bừng, quay lưng bỏ chạy.
“Tiểu Dư!”
Lâm Dương kêu to.

Nhưng Tô Dư cắm đầu chạy không quay lại.
“Nha đầu này…”
Lâm Dương sờ sờ má, cười khổ.
Cô bé Tô Dư này tuy rằng có một số khuyết điểm nho nhỏ, nhưng bản chát vẫn là một tiểu nha đầu vô cùng ngây thơ, trong sáng.
Reng reng…
Đúng lúc này điện thoại trong túi áo Lâm Dương rung lên.
Là điện thoại của Mã Hải.
“Có chuyện gì?” Lâm Dương hỏi “Lâm đồng, mọi chuyện đã sắp xếp xong cả rồi, hiện giờ Đoàn gia cực hỗn loạn.

Gia chủ Đoàn gia chuẩn bị tới xin Tư Mã thế gia viện trợ.

Tôi nghĩ Tư Mã thế gia không giúp nổi Đoàn gia, rất nhanh Đoàn gia sẽ phải nhận tội và xin chúng ta tha thứ.”
“Làm rắt tốt!” Lâm Dương hài lòng gật gật đầu, sau đó lại hỏi: “Kiều gia và Mạnh gia thì sao? Bọn họ có hành động gì không?

“Chuyện của Đoàn gia đã đến tai Kiều gia và Mạnh gia.
Bọn họ căn bản không dám hành động khinh xuất.

Mỗi ngày đều phái rất nhiều tai mắt đến tập đoàn Dương Hoa Phái Huyền Y của chúng ta để nghe ngóng tình hình.

Chắc hẳn bọn họ muốn chờ Tư Mã thế gia rat tay trước, quan sát chờ thời cơ hành động! “
“Tóm hết tất cả tai mắt của Kiều gia và Mạnh gia, sau đó đưa đám tai mắt này đi tắm, mát-xa, mua quần áo sạch sẽ cho chúng rồi tống về Yến Kinh.”
“Cái này … vâng, Lâm Đổng! Nhưng … còn tai mắt của Tư Mã gia thì làm thế nào ạ2”
“Tai mắt của Tư Mã thế gia tống hết vào bệnh viện Yến Kinh!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui