Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
“Đúng đúng đúng, chúng ta mau qua đó thôi!”
Tất cả người Tô gia rào rào kéo tới phòng phẫu thuật.
Ngay khi họ vừa đi tới, cửa phòng phẫu thuật cũng vừa mở.
Lâm thần y cùng với vị bác sĩ lúc trước bước ra từ cửa lớn.
“Lâm thần y, tình hình thế nào rồi? Bồ tôi thế nào?” Tô Dư vội hỏi.
“Rất không lạc quan!” Lâm Dương cố tình lắc đầu nói.
“Ah?”
Sắc mặt mọi người biến đi.
Hai mắt Lưu Mãn San tối sầm lại, suýt ngất.
“Mẹ!” Tô Dự vội vàng đỡ Lưu Mãn San Nhưng lại thấy Lưu Mãn San gào khóc: “Ngay cả Lâm thần y cũng không cứu được A.
Thái, A.
Thái đã chết rồi!
Thái thật sự kết thúc rồi, cuộc đời tôi khổ quá mà …
huhuhu….”
Tiếng gào khóc vang khắp hành lang.
Mọi người lại bận rộn an ủi.
Tôi hỏi các người, ai là người đã châm cứu cho bệnh nhân?” Lâm Dương hỏi.
Vừa nghe xong câu hỏi, hiện trường ngay lập tức ầm ï.
“Lâm thần y, chúng tôivừa định nói cho anh biêt, chính là do Lâm Dương làm!”
“Chắc anh biết Lâm Dương đúng không? Chính là chồng cũ của Tô Nhan nhà chúng tôi… anh yên tâm, mặc dù Lâm Dương với Tiểu Nhan từng kết hôn, nhưng tên rác rưởi đó căn bản chưa từng đụng tới Tiểu Nhan! Tiểu Nhan vẫn còn là trinh nữ!”
“Cái tên phé vật kia ở nhà đọc vài cuốn sách y liền tưởng mình là bác sĩ.
Vừa rồi nhân lúc chúng tôi không chú ý, hắn đã châm máy cái kim lên người bệnh nhân, nhất định nguy hiểm đến tính mạng!”
“Lâm thần y, tên phế vật kia đã bị chúng tôi đuổi đi rồi, anh yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ khiển trách hắn, nhưng tình hình của A.
Thái… Anh thử khám lại xem, còn có cách nào nữa không?
Người Tô gia năm mồm mười miệng, loạn xạ nói Tất cả các thẻ loại chửi rủa, châm chọc văng vẳng bên tai, đều nhằm vào Lâm Dương Đặc biệt là Lưu Mãn San, vừa giậm chân vừa gào khóc chửi rủa:°Cái đồ ác ôn đó, đã hại cả nhà chúng tôi lại còn hại chết A.
Thái, nếu như A.
Thái có bát trắc gì, tôi nhất định muốn tên ác ôn đó chét không yên lành! Nhất định phải lột da đồ chó đó! Huhu…”
“Mẹ…” Tô Dự ở bên cạnh kêu to, nhưng không hề có tác dụng.
“Con nghe rõ, về sau mẹ không cho phép con qua lại với tên rác rưởi đó, không được phép gặp mặt.
Con xóa toàn bộ phương thức liên lạc của anh ta ngay lập tức cho mẹ!”
Lưu Mãn San trừng mắt nhìn Tô Dư nói.
“Mẹ, sao mẹ lại như thế này… anh rễ cũng là có lòng tốt!”
Tô Nhan nóng nảy nói.
“Anh rẻ? Cái rắm! Cái tên rác rưởi đó cũng xứng là anh rẻ con à? Anh rể con chỉ có thể là Lâm thần y!” Lưu Mãn San tức giận nói, sau đó trực tiếp cầm điện thoại của Tô Dư, nhập mật khẩu là ngày sinh của bà ta mở khóa, lục lọi danh bạ điện thoại di động và wechat, toàn bộ thông tin liên lạc của Lâm Dương đã bị xóa.
“Mẹ!” Tô Dư vội vàng định giật lầy nhưng vô dụng.
Sau khi nhận lại điện thoại, cô không tìm thấy bắt kỳ thông tin liên lạc nào của Lâm Dương.
Hai mắt Tô Dư đỏ hoe, nước mắt không ngừng trào ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...