Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


Đối phương đã tìm đến trường học của cô … chuyện này đã nghiêm trọng đến mức nào rồi!
“Không làm gì hết.

Khi chúng tôi đến nhà cô, chúng tôi phát hiện tất cả những thứ có giá trị trong nhà của cô dường như đã không còn nữa.

Cô định trả nợ cho chúng tôi bằng cách nào?” Người đàn ông cười nói.
“Đồ vật có giá trị của gia đình chúng tôi đã bán để trả nợ rồi.

Nợ của các anh … đợi vài ngày nữa … Dù sao thì số nợ của các anh quá cao, vô duyên vô cớ tăng gấp đôi, chúng ta làm sao có thể trả được …” Tô Vũ vừa khóc vừa nói.
“Đợi sao? Chúng tôi không đợi được nữa.

Chúng tôi đã cho nhà cô thời gian để chuẩn bị tiền rồi.

Chỉ là các người đã đánh mắt nó thôi?”
“Nhưng tôi thật sự không có nhiều tiền như vậy!” Cảm xúc của Tô Dư suy sụp.
“Không có tiền sao? Không sao cả! Tôi có cách kiếm tiền.

Nếu như cô Tô Dư có hứng thú thì hãy hợp tác với tôi, nhất định sẽ kiếm được một khoản nhiều tiền trong thời gian sớm nhắt để trả hết nợ cho tôi.” .
Tô Dư sửng sốt: “Cách gì?”
“Cô Tô Dư, nghe nói cô từng hợp tác với đạo diễn Tống Kinh quay phim.

Kết quả đạo diễn Tống Kinh đột nhiên đổi cô, dẫn đến việc cô ra mắt thất bại đúng không?”
“Đúng …” Tô Dư cắn môi.
“Ha ha, cô Tô, mặc dù bộ phim này thất bại, nhưng sự việc đó đã khiến cô chiếm được khá nhiều sự quan tâm.
Bây giờ, cô cũng coi như có một chút danh tiếng.

Hay là như thế này, tôi cũng có một bộ phim truyền hình, nếu cô chịu đóng vai nữ chính cho bộ phim này của tôi, chuyện tiền bạc, chúng tôi sẽ hủy bỏ hết, cô nghĩ sao? “Người đàn ông mỉm cười.
“Phim gì vậy?” Tô Dư thận trọng hỏi.
“Yên tâm đi.

Không phải là một bộ phim vất vả lắm đâu.
Cô chỉ cần cởi một chút quần áo, sau đó lên giường diễn cảnh với nam chính, rên rỉ vài câu là được, haha …” Người đàn ông nở một nụ cười thô tục.
Vừa dứt lời, sắc mặt Tô Dư biến sắc, cô ta lập tức hiểu ý tứ trong lời nói của người đàn ông.

“Hạ lưu! Anh cút ngay! Cho dù tôi có chết tôi cũng không đóng loại phim như vậy!” Tô Dư vô cùng xấu hỗ mắng.
“Con khốn! Cho tôi một cơ hội, cô lại không nắm bắt.

Cô nghĩ rằng cô là món hàng như thế nào? Phim mà cô đóng, còn chưa chắc bán được bảy tám trăm triệu đấy! Ông đây đã chịu thiệt thòi lớn như thế mà còn dám từ chối tôi sao?”
Người đàn ông thẹn quá hóa giận, lên tiếng mắng chửi.
“Cút đi!” Tô Vũ tức giận đến đỏ mặt.
“Rượu mời không uống lại uống rượu phạt! Con khón, nếu như cô đã không chịu quay, vậy thì mau trả tiền đi! Nếu không trả tiền trong vòng ba ngày, thì đừng trách tôi!”
“Các anh đã làm bố tôi bị thương, các anh còn muốn làm gì nữa? Giết tôi sao? Được lắm, các anh đến đây, tôi… tôi không sợ các anh đâu!” Tô Vũ nghiền răng nói.
“Giết cô sao, haizz, cô chết rồi thì ai sẽ trả tiền cho chúng tôi? Cô yên tâm đi, chúng tôi sẽ không động đến một sợi lông của cô, nhưng đề phòng cô chạy trốn, chúng tôi phải làm một số biện pháp!”
Trái tim Tô Dư đập liên hồi, sững sờ một lúc, vội vàng hỏi: “Biện pháp gì?”
“Haha.” Người đàn ông không trả lời, trực tiếp cúp điện thoại.
“Anh rễ, anh ta… anh ta muốn làm gì?” Tô Dư vội vàng nhìn Lâm Dương, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Lâm Dương tập trung suy nghĩ.
Một lúc sau, anh nghĩ đến một điều gì đó, lập tức hét lên: “Không ổn rồi, Tiểu Khuynh!”
“Cái gì?”
Tô Dư sợ tới mức suýt chút nữa thì ngã xuống đắt.
Lâm Dương lập tức lấy điện thoại ra, bám số của Mã Hải.
“Alo, chủ tịch Lâm!”
“Mau, lập tức cử người đưa em gái Tiểu Khuynh đến nơi an toàn, thiếu một sợi tóc, tôi sẽ hỏi tội ông!” Lâm Dương gầm lên.
“Vâng, chủ tịch Lâm!”
Mã Hải vội vàng đặt hết công việc trong tay xuống, lập tức chạy đi thu xếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui