Ông cụ sắc mặt thay đổi, lập tức hiểu được ý tứ của Lâm Dương.
Anh ta là muốn kích động dư luận, tạo áp lực cho mình.
Trong trường hợp này, mình hoặc là đồng ý, hoặc là chỉ có thể rời đi trong chán chường, không còn lựa chọn thứ ba.
Nhưng nếu như đồng ý, đây chính là Lâm Thần Y đó…
Ông cụ là người được nhà họ Mạnh cử đến để thách đấu, cũng là người có y thuật giỏi nhất của nhà họ Mạnh.
Mục đích của ông ta là muốn khiến cho danh tiếng của Lâm Thần Y và học viện Huyền Y Phái bị thất bại thảm hại, để nhà họ Mạnh có thể dễ dàng làm tan rã học viện Huyền Y Phái.
Nhưng ông ta tuyệt đối không ngờ rằng Lâm thần y lại hung hăng như vậy, hơn nữa… còn hung hăng một cách đường đường chính chính.
Kỳ thật, ông cụ không hoàn toàn nắm chắc sẽ thắng được Lâm Dương, nều như thắng thì đương nhiên càng tốt, nều như thua cũng không thành vấn đề, dù sao những chiến tích khác nhau của Lâm Dương cũng cho thấy được sự phi phàm của anh.
Ông ta tâm thái này đến đây.
Nhưng bây giờ, Lâm Dương đã đem cái giá của sự chiến thắng nâng lên đến mức cực kỳ khủng khiếp …
Bằng cách này, ông cụ không thể nào đối phó được…
Đôi mắt của ông cụ loé lên, sắc mặt khó coi.
Một lúc sau, ông ta hừ một tiếng nói: “Lâm thần y, chúng ta chỉ là giao lưu y học bình thường thôi.
Tôi không có ý gì khác.
Nếu như anh muốn nói rằng tôi đang gây rối ở đây, trì hoãn việc khám bệnh cho bệnh nhân, vậy được, Tôi có thể đợi.
Thậm chí tôi còn có thể giúp các anh chữa trị cho bệnh nhân! Tôi có thể chờ anh, khi nào anh có thời gian rảnh thì thi đấu với tôi.
Về phần phế bỏ tay chân, chuyện này … hừ, quá tàn nhẫn rồi.
Nếu như anh thật sự dùng điều kiện này để mài dũa y học, e rằng sẽ bị người ta chỉ trích rằng những người học y chúng ta là một đám đồ tế! “
“Vậy là ông sợ rồi sao?”
“Ông lão này không hề sợ …” ông cụ nghiên răng nghiền lợi.
Nhưng truyền thông xung quanh sẽ không tin, từng người một lại điên cuồng chụp ảnh.
Nhìn dáng vẻ hào hứng của bọn họ, nói không chừng đã đặt ra được tiêu đề nào đó.
Ông cụ có chút lo lăng, tức giận nói: “Lâm thân y! Anh rôt cuộc có đấu hay không?”
“Tôi đã nói rồi, điều quan trọng nhất là phải chữa trị cho bệnh nhân trước.
Đợi sau khi khám bệnh xong rồi tiến hành cũng không muộn! Ông đã không muốn dùng cánh tay của mình để đánh cược, vậy thì khám cho bệnh nhân của tôi đi, đợi giúp tôi chữa bệnh cho các bệnh nhân ở đây xong, tôi sẽ cùng ông mài dũa y thuật! “Lâm Dương nói.
“Được!” Ông cụ phát tay áo: “Anh cho rằng tôi sợ anh sao?
Lần này lại có khí phách lên rồi!
Ông cụ dẫn một nhóm học trò của mình bước vào học viện.
“Sư phụ!” Hùng Trường Bạch vội vàng bước tới trước, vẻ mặt lo lắng.
“Không sao, lập tức sắp xếp công việc cho bọn họ đi.” Lâm Dương mỉm cười nói.
Hùng Trường Bạch do dự một chút, nhưng vẫn gật đầu, hỏi: “Sư phụ, có muốn giao bệnh nhân nan giải nhất rắc rối nhất cho bọn họ không?”
“Không cần, bệnh nhân bình thường là được rồi! Đưa bệnh nhân nan giải đến chỗ tôi đi, đừng đem tính mạng của bệnh nhân ra đùa giỡn!” Lâm Dương nói xong liền xoay người rời đi.
Một lúc sau, ông cụ đặt một cái bàn ở lôi vào của khu khám bệnh.
Một nhóm đông đảo số lượng bệnh nhân xếp hàng vào bàn để khám bệnh.
Khung cảnh hài hòa vô cùng.
Đám truyền thông thấy không có gì để chụp, giải tán không ít.
Còn trong góc, một người đàn ông nhìn thấy cảnh tượng này, lấy điện thoại di động ra bám só.
“Thế nào? Làm xong chưa?” Ở bên kia điện thoại là một giọng nói trầm thấp.
“Ông chủ, hình như xảy ra chút vấn đề.”
“Ván đề gì? Không lẽ Mạnh Chu đã thất bại rồi chứ?”
“Không phải, ông ta còn chưa so tài với Lâm thần y!”
“Cái gì? Còn chưa so tài? Vậy ông ta đang làm cái gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...