Lâm Dương cúi người xoa bóp một hồi cho ông ta, Tô Thái lúc này mới dần tỉnh lại.
Ông ta vừa đứng dậy, liền trực tiếp trở tay tát vào mặt Lưu Mãn San.
Bóp!
Một nửa khuôn mặt của Lưu Mãn San ngay lập tức sưng phù lên.
*Tại sao tôi lại cưới một người ngu ngốc như bà chứ?” Tô Thái tức giận nói.
THÓI.
Tôi rõ ràng đã ký hợp đồng nửa năm! Làm sao lại thành ba ngày chứ, làm sao có thể như vậy…” Lưu Mãn San uất ức đến cực điểm, che mặt nói.
“Vậy bà không đọc hợp đồng khi ký sao?” Tô Thái tức giận hỏi.
“Cái này … cái này …” Lưu Mãn San không nói được lời nào.
Đọc hợp đồng sao? Lúc trước, khi bà ta đi vay tiền ngạo mạn ngắt trời, làm sao còn có thể đọc hợp đồng chứ? Bà ta cảm tháy đối phương không dám lừa gạt mình.
Nhưng loại hợp đồng này, đối phương đây rõ ràng là đã lừa bà ta rồi.
E rằng đối phương cũng không ngờ rằng Lưu Mãn San lại dễ dàng mắc lừa như vậy!
*“Ngu ngốc… ngu ngốc!” Một người đàn ông to lớn như Tô Thái cũng sắp khóc rồi.
“Các anh đây là đang lừa người.
Bác cả tôi không đọc hợp đồng.
Theo lý mà nói, bản hợp đồng này không có hiệu lực pháp lý!” Tô Nhan vội vàng nói.
“Có hay không có hiệu lực pháp lý không phải cô nói là được.
Giấy trắng mật đen đều ở đây.
Nếu như các cô không trả tiền, chúng tôi sẽ kiện ra tòa.” Người đàn ông đeo kính râm cười nói.
Tô Nhan nhất thời không nói gì.
*Bỏ đi, bỏ đi, chấp nhận số mệnh đi.” Tô Thái thở dài một hơi, khàn giọng nói: “Vị tiên sinh này, tình hình bên ngoài, anh cũng đã nhìn thấy rồi đấy.
Nếu như hôm nay muốn tôi trả số tiền 3,7 tỷ, trong tay tôi hoàn toàn không quá nhiều tiền mặt như vậy.
Hay là anh cho chúng tôi một chút thời gian, đợi chúng tôi bán hết những thứ có thể bán được ở bên người, sau đó các anh có thể đến lấy tiền, được không? “
Tô Thái thật sự bề tắc rồi.
Tới thời điểm này, ông ta cũng chỉ có thể đối mặt với thực tế.
Cho dù có khuynh gia bại sản cũng phải chấp nhận điều đó.
Tuy nhiên, người đàn ông đeo kính râm kia lại mỉm cười, lắc đầu nói: “Có thể các ông đã nhằm lẫn rồi.
Các ông nợ: công ty chúng tôi không chỉ 3,7 tỷ! Mà là 7,4 tỷ, hy vọng các ông có thể hiểu rõ”.
“Cái gì?”
Mọi người đều nâng cao giọng của mình lên đến một quãng tám.
“Anh … anh … anh ăn cướp tiền sao? Tôi rõ ràng đã vay số tiền 3,7 tỷ, sao đột nhiên lại biến thành 7,4 tỷ chứ? Anh đang nói dồi!!” Lưu Mãn San hét lên, người cũng sắp phát điên rồi.
“Chúng tôi không nói dối, bà có thể nhìn vào hợp đồng, trên đó đã được viết rõ ràng rồi.” Người đàn ông đeo kính râm mỉm cười nói.
Lưu Mãn San vội vàng lật bản hợp đồng và xem xét nó.
Không lâu sau, bà ta ngây người.
“Kể từ ngày hợp đồng vay có hiệu lực, bất luận người vay có kỳ hạn bao lâu thì số tiền trả lại đều sẽ gấp đôi số tiền đã vay…” Lưu Mãn San lẫm bẩm.
“Điều khoản bá vương! Đây chính là hợp đồng lừa đảo!
Không tính! Cái này hoàn toàn không tính!” Tô Nhan lo lắng nói.
“Nói rồi, nếu có vấn đề gì, các cô có thể thuê luật sư.
Ngoài ra, ông chủ của chúng tôi đã nói, tiền lãi không cần nữa.
Chỉ cần nhanh chóng trả tiền lại cho chúng tôi càng sớm càng tốt là được! Nhưng mà tôi đoán trong tay của các cô bây giờ cũng không có nhiều tiền mặt.
Công ty của chúng tôi không phải là công ty không có nhân tính.
Chúng tôi sẽ cho các cô thời gian ba ngày, nhưng cũng chỉ có ba ngày.
Trong vòng ba ngày nều như không trả nợ, haha, tới lúc đó không chỉ đơn giản là gặp nhau tại tòa án! Các cô có lẽ hiểu ý tôi chứ? “
Người đàn ông đeo kính râm liếc Lưu Mãn San nói, sau đó quay người vẫy vẫy bàn tay to, dẫn người ra khỏi nhà.
Lưu Mãn San ngồi phịch xuống đất, cả người giống như mắt hồn mắt phách, hồi lâu sau mới khôi phục lại thần trí.
Mấy người Tô Nhan, Trương Tinh Vũ và Tô Quảng đều không nói gì.
Tô Thái ôm đầu co rúm trên mặt đất, hai mắt đỏ bừng.
Tô Dư ở cửa nắm chặt tay Tô Tiểu Khuynh, hàm răng cũng suýt chút nữa cắn rách đôi môi anh đào …
Sau khi cảnh sát đến, những người đòi nợ này đã bị đuổi đi, nhưng bởi vì Lưu Mãn San đã ký hợp đồng với một số con nợ cho nên bà ta cũng bị đưa về văn phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...