Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần
Tâm trạng của Tô Thái và những người khác vẫn còn rất nặng nề.
“Tiểu Nhan, đi nói với những người ở bên ngoài rằng tiền của bọn họ sẽ được trả từ từ.
Nếu như bọn họ còn không rời đi, thì gọi cảnh sát.
” Lâm Dương nói.
“Được!” Tô Nhan gật đầu rồi đi ra ngoài.
Lâm Dương tiếp tục an ủi, đồng thời lặng lẽ châm kim cho Tô Dư để ổn định cảm xúc cô ấy.
Sau khi châm kim vào, Tô Dư quả nhiên bình tĩnh lại rất nhiều, cũng cảm thấy có chút buồn ngủ.
Nhưng Tô Dư vẫn chưa hoàn toàn ngủ say …
Bùm!
Lại có một tiếng động lớn khác truyền đến.
Tiếng hét của Tô Nhan phát ra từ phòng khách.
“Các ông muốn làm cái gì?”
Mọi người đều hoảng sợ.
Tô Dư cũng giật mình.
“Đừng sợ, anh rễ ở đây rồi, anh đi xem thử một chút!” Lâm Dương vội vàng an ủi, sau đó nói với Tô Tiểu Khuynh: “Tiểu Khuynh, chăm sóc tốt cho chị em.
”
“Vâng anh rễ.
” Tô Tiểu Khuynh yếu ớt nói, liền nắm lấy tay.
Tô Dư.
Mấy người Lâm Dương lập tức chạy ra khỏi phòng.
Lại nhìn thấy một nhóm người đàn ông lực lưỡng mặc vest đen, to lớn thô thiển phá cửa xông vào.
“Các anh làm cái gì vậy? Tự ý xông vào nhà dân sao?
Nhanh cút ra ngoài! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!” Lưu Mãn San hét lên.
“Tự ý xông vào nhà dân sao? E rằng không phải vậy, đúng không? Nhà này đã thuộc về chúng tôi rồi!”
Dẫn đầu là người đàn ông lực lưỡng đeo kính râm nhéch khóe miệng lên, lấy ra một bản hợp đồng trình ra trước mặt mọi người, cười khúc khích nói.
Mọi người liền sửng sốt, đưa mắt nhìn qua.
Đây là một hợp đồng cho vay!
“Bà chính là Lưu Mãn San, đúng không? Chúng tôi là công ty cho vay Hằng Định.
Bà đã vay của công ty chúng tôi 3,7 tỷ.
Nên trả tiền rồi, đúng không?” Người đàn ông đeo kính râm cười nói.
“Hả?” Lưu Mãn San sững sờ mở miệng.
Tô Nhan lập tức nói: “Vay nợ không phải là có kỳ hạn trả sao? Sao mới có mấy ngày? Các anh đã đến đòi nợ rồi sao? Làm sao có thể như thế được?”
“Đúng vậy, ban đầu không phải là cho vay nửa năm sao?
Sao mới máy ngày đã vội vàng đến nhà đòi nợ?” Lưu Mãn San vội vàng nói.
Người đàn ông đeo kính râm lắc đầu, cười nói: “Thưa bà, bà không hề vay nửa năm, không phải bà vay ba ngày sao?”
“Cái gì? Ba ngày?”
Lưu Mãn San chết lặng.
Tô Thái ở bên cạnh tiến lên trước mấy bước, giật lấy hợp đồng, nhìn vào nó.
“Trên dòng thứ ba của trang thứ hai có viết rõ ràng, kỳ hạn cho vay, ba ngày, còn có chữ ký và dấu vân tay của bà ở đây! Giấy trắng mực đen, đừng nói là chúng tôi gây chuyện vô lý!” người đàn ông đeo kính râm cười nói.
Tô Thái trợn to mắt, đôi tay cũng run rấy, một lúc sau toàn thân co giật, liền trực tiếp ngắt xỉu.
“Ông Thái! Ông Thái!”
“Anh cải”
Tô Quảng và Trương Tinh Vũ vội vàng đỡ Tô Thái.
Lưu Mãn San vừa khóc vừa ấn Nhân Trung của ông ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...