“Ai? Dám quản chuyện của tôi?” Anh Phác cau mày, quay đầu nhìn.
Tuy nhiên, chỉ một cái nhìn thoáng qua, anh Phác đã choáng váng.
Anh ta vội vàng lon ton chạy tới, khom lưng với người mới đến: “Đống gia!”
“Đống gia!” Hai thuộc hạ kia cũng vội vàng cúi đầu.
Nhưng một giây tiếp theo, Từ Nam Đống đã giơ tay cho hai cái tát.
Bốp bốp!
Có một âm thanh trong trẻo vang lên.
Anh Phác liên tục lùi lại phía sau, che mặt không thể nào tin được nhìn Từ Nam Đống.
Khi nhìn thấy dáng vẻ tức giận của ông ta, Anh Phác lập tức ý thức được điều gì đó, vội vàng cúi đầu xuống, không dám nói thêm lời nào.
Từ Nam Đống lại chạy tới, cũng cho hai cái tát bốp bốp vào hai thuộc hạ kia.
Hai người đều ngắn ra, sững sờ nhìn Từ Nam Đống.
Sau khi đánh hai người này, Từ Nam Đống mới chạy đến trước mặt Lâm Dương, và sau đó …
Phich!
Trái tim của cả ba người đều đập điên cuồng, bọn họ đã mơ hồ đoán được điều gì đó.
Nó rất có thể là sự sợ hãi!
Từ Nam Đống sợ hãi rồi!
Hơn nữa là nỗi sợ hãi tột cùng!
Nếu không, tại sao ông ta lại quỳ trên mặt đất mà không thèm nghĩ ngợi gì?
Nghĩ đến đây, cả ba người đều cảm thấy đôi chân mềm nhũn, đầu óc choáng váng.
Không lẽ, lần này đạp tới bản thép rồi sao?
“Người của ông sao?” Lâm Dương liếc nhìn Từ Nam Đống hỏi.
Từ Nam Đống do dự một chút, thấp giọng nói: “Đúng …đúng vậy…”
“Tôi nhớ ông không phải là một doanh nhân sao? Nuôi côn đồ từ khi nào vậy?” Lâm Dương ánh mắt lộ ra một tia lạnh lùng: “Hơn nữa, con người tôi … không thích nhát là bị lừa gạt, Nam Đống, ông hiểu ý của tôi chứ? “
Từ Nam Đống cả người run lên, run rẩy mở miệng nói: “Thực xin lỗi anh Lâm, bọn họ là… là người của A Thiên…”
“Vậy sao?”
Lâm Dương nhẹ gật đầu, khẽ nói: “Vậy ông cảm thấy chuyện này nên làm thế nào?”
“Anh Lâm, chúng tôi quản giáo tốt cấp dưới của mình.
Là lỗi của chúng tôi.
Xin anh …xin anh hãy tha thứ cho bọn họ, cho bọn họ một cơ hội.
Chúng tôi nhất định sẽ trừng phạt những người này thật nghiêm khắc!” Từ Nam Đống vội vàng hét lên, sau đó còn cho mình hai bạt tai.
Điều lợi hại nhất của một doanh nhân là tầm nhìn.
Từ Nam Đống là một doanh nhân thành đạt.
Ông ta hiểu rất rõ về Dương Hoa và Huyền Y Phái, cũng hiểu sâu sắc năng lượng của chủ tịch Lâm này đáng sợ đến thế nào, sở dĩ nhà họ Từ có thể ngồi vững ở Nam Thành, không phải dựa vào ông ta, cũng không phải Từ Thiên, mà là vị Lâm thần y này.
Nếu không có Dương Hoa chống lưng, nhà họ Từ của ông ta có thể thoải mái như vậy sao?
Ông cụ Từ Diệu Niên của nhà họ Từ, không chỉ một lần dặn dò ông ta, nhát định phải tương trợ anh Lâm làm việc thật tốt.
Nhưng ông ta không ngờ rằng những người dưới tay mình lại tìm Lâm Dương gây rắc rồi.
Nếu như Lâm Dương tức giận.
Nhà họ Từ …e rằng có thể sẽ biến mát chỉ sau một đêm.
Từ Nam Đống trong lòng hận không thể xé anh Phác ra thành tám mảnh.
.